Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 524 - Q5 - Chương 007: Bảo Mã Lương Câu. (5)

Q5 - Chương 007: Bảo mã lương câu. (5) Q5 - Chương 007: Bảo mã lương câu. (5)

Té ra đối phương hiểu lầm mình tới mua thiết bị, Sử Thanh Hoài ướm lời: “ Vậy là anh có hứng thú với chuyện này?”

“ Không phải, tôi lấy làm lạ, nếu là quy mô lớn, nên tới ban trang bị hậu cần, nếu quy mô nhỏ vậy nên tìm tới đại lý. Còn tôi, tôi chủ yếu cung cấp giải pháp và kiến nghị thôi.” Tào Á Kiệt rất cảnh giác, chỉ sợ bị tóm gáy:

“ Chuyện thiết bị tôi không cần lo ... Nếu anh có hứng thú, vậy anh muốn gia nhập lực lượng đặc biệt này không?”

“ Hả?” Tào Á Kiệt chấn kinh tới độ há hốc cả mồm rồi, nhìn bộ áo vest, nhìn cái bụng nhô ra, nhìn giày da bóng loáng, mình đã rời đội ngũ quá xa rồi, có chút không dám tin hỏi lại: “ Ý anh là muốn tôi thành đội viên của tổ phản ứng nhanh à?”

“ Đúng, tôi muốn anh tham gia đả kích tội phạm, chuyên môn của anh rất phù hợp.”

Tào Á Kiệt chấn kinh hơn nữa, lần này hoàn toàn không nói lên lời được nữa rồi, mình? Đi đả kích tội phạm? Đến mời mình chứ không phải tới mua thiết bị?

Sử Thanh Hoành thu lại tài liệu, chợt hỏi: “ Khoa trưởng Tào, đã bao lâu anh không mặc cảnh phục rồi?”

“ Cái, cái gì?” Tào Á Kiệt vẫn chưa hoàn hồn:

“ Tôi thấy anh mặc cảnh phục đẹp hơn bộ vest Kim Lợi này đấy.” Bỏ lại một câu rất kỳ quái, Sử Thanh Hoài xoay người rời đi:

Tào Á Kiệt nhìn ra sự căm ghét trong ánh mắt người đó, hắn bất giác đưa tay sờ cồ áo, chỉnh lại tóc, sờ ngực, đúng là đã quên rất lâu rồi, đi ra trước gương kính lễ, chợt nhận ra, vì sao tới giờ mình chưa từ chức, mà đeo cái danh cảnh sát hữu danh vô thực, để rồi khi có lãnh đạo tới phải chột dạ thế này?

Vừa rồi là câu tâm lý chiến, Tào Á Kiệt thừa biết, thấy vị khoa trưởng đó hơi buồn cười, gì chứ, mình vốn chẳng học ngành cảnh sát, là tay ngang chiêu mộ đặc biệt, vào nghề chưa lâu xong việc liền bị người ta đá đi, nếu chẳng phải thân phận này thuận lợi làm ăn thì hắn bỏ lâu rồi.

Ài, con một sách, Tào Á Kiệt chỉ gặp một lần đã mất lòng tin vào cái tiểu tổ này.

…. ….

Anh không làm được thì sẽ có người khác làm, đội ngũ cảnh sát không thiếu người, Sử Thanh Hoài nghĩ vậy, hắn vốn chả coi Tào Á Kiệt ra gì nên đi tiếp, tìm kiếm người phù hợp với kế hoạch của mình ở những đơ vị khác nhau, có điề đi càng nhiều lại càng thất vọng.

“ Không hứng thú, công việc hiện giờ của tôi rất tốt.”

“ Thôi đi, lại còn phải đi huấn luyện, ai mà chịu nổi chứ?”

“ Khoa trưởng Sử, thật xin lỗi, tôi vừa kết hôn, khó khăn lắm mới ổn định được cuộc sống, nếu tham gia kế hoạch của anh ...”

“ Tôi còn chưa bao giờ cầm vũ khí, cận thị nặng, dạ dày không tốt, không thích hợp công việc giờ giấc hỗn loạn.”

“ Ừm, kế hoạch này không phải biên chế tỉnh, chỉ là thực nghiệm của tổng đội hình sự à? Có nâng cấp bậc không … không à? … Xin lỗi, tôi không tham gia được.”

“ Hiệp trợ? Vậy tức là chúng ta làm người khác hưởng công à, khoa trưởng Sử, anh tính táo đấy chứ?”

Hết người này tới người khác đủ mọi lý do, đều từ chối, rất đơn giản, rất trực tiếp, Sử Thanh Hoài không ngờ kế hoạch lớn của mình gặp đãi ngộ lãnh đạm như vậy, người duy nhất tán đồng lại là vì tưởng tới nhờ hắn cung cấp thiết bị.

“ Bác Vu, vất vả cho bác rồi.” Sử Thanh Hoài áy náy nói:

“ Khách khí cái gì, công việc của tôi là thế mà.” Bác Vu là đồng chí lâu năm rồi, thấy nhiều rồi, tính tình hòa nhã:

“ Bác Vu, bác làm cảnh sát bao năm rồi?”

“ À, xem nào cũng hơn 20 năm rồi đấy, tôi từng lái xe cho hai vị xử trưởng, mấy vị bí thư, nhưng mãi chỉ là nhân viên lâm thời, tận khi trước lúc bí thư Ngũ Thần Quang nghỉ hưu mới giải quyết biên chế cho tôi ... Tính tuổi nghề thì hơn 30 năm cơ.”

“ Bác nói trong đội ngũ của chúng ta có người vô tư dâng hiến không, không hoàn toàn, ít nhất là tương đối thôi …” Sử Thanh Hoài đang nghĩ mình sẽ chẳng tìm được ai cho kế hoạch này:

“ Chắc là có đấy, song tôi chưa gặp.” Cái tinh thần thuần túy trước kia đã bị thời đại mới xóa sổ rồi, bác Vu từng gặp nhiều cảnh sát giỏi, thậm chí là thiên tài cũng từng thấy một người, nhưng người đó cũng bỏ đi, ai cống hiến vô tư được? Ông nhìn vẻ mặt của Sử Thanh Hoài là biết việc không thuận lợi, an ùi:” Khoa trưởng Sử, cậu nghiêm túc quá, tuyệt đối quá, vài việc không thể làm thế.”

“ Tôi không nghiêm túc, tôi đang thoái chí ... Ha ha, phân cục Đông Dương ... À mà thôi, chúng ta trở về … mà thôi, đi nốt người này nữa.” Sử Thanh Hoài vốn định đi tiếp, nhưng mở tư liệu nhìn cái hình tượng như quan tham của Nghiêm Đức Tiêu là chán nản:

Các đơn vị cảnh vụ phân tán ở mọi ngóc ngách, đi một ngày không hết, huống hồ lòng Sử Thanh Hoài đã nguội lạnh lắm rồi, chẳng còn tinh thần nữa. Xem người xử trưởng Hứa tiến cử, Nghiêm Đức Tiêu, thành tích học tập quá kém, kinh nghiệm công tác miễn cưỡng, từng làm việc ở đội chống trộm cắp, giờ ở ban trị an phân cục, loại cảnh sát chỉ tiếp xúc với đám trộm vặt, căn bản không phải đối tượng mà hắn muốn chọn.

Anh coi thường người ta, người ta cũng chẳng phải ngồi đợi anh tới chọn, Sử Thanh Hoài tới phân cục thì không tìm thấy Nghiêm Đức Tiêu, nghe nói là đi chấp hành nhiệm vụ, gọi điện thoại thì hắn nói không về được, do khoa trưởng nể mặt người trên tỉnh mới gọi điện yêu cầu hắn nhất định phải về, kết quả là đợi, đợi mãi ... 2 tiếng sau, Sử Thanh Hoài đi rồi đồng chí Nghiêm Đức Tiêu mới về, bị phân cục trưởng mắng một trận.

Hết cách, đồng chí Nghiêm Đức Tiêu buổi trưa uống say, nghe nói người trên tình xuống, sợ bị tra, dám về mới là lạ, ít nhất phải đợi bay hết hơi rượu đã chứ, đúng không nào? Thế nên qua hiệu mát xa xông hơi vốn định làm hơi rượu bốc nhanh chút, ai dè em gái ở đó phục vụ thoải mái quá, ngủ say tít.

Lúc này Sử Thanh Hoài đã về tới sở công an tỉnh rồi, bực bội một hồi, xem xét lại tư liệu sáng lọc lần nữa để khỏi phài đi oan uổng.

Vị tiếp theo, cũng do xử trưởng Hứa tiến cử, tên Dư Tội, từng nhiều lần tham gia hành động liên hợp, không ghi công, chỉ nhớ vụ án trộm trâu năm ngoái lên diễn đàn hình sự tỉnh, đây là điển hình loại tự học thành tài, thành tích học tập tàm tạp, song kinh nghiệm thì phong phú hiếm có.

Về lý luận thì thì tiểu tổ cũng cần một người kinh nghiệm thực chiến cao, quen việ cơ sở này, nói rõ hơn một chút, Sử Thanh Hoài cho rằng người này thích hợp với việc ra thực địa chạy vặt cho đội ngũ tinh anh của hắn.

Chỉ là người này hiện giờ không có đơn vị nên tìm khó, Sử Thanh Hoài quyết định gọi điện trước đã, đỡ tốn công đi xa:” A lô, anh có phải là đồng chí Dư Tội không?”

Cuối cùng cũng liên hệ được rồi, hắn tồn mấy lần liên hệ đồn công an xã Dương Đầu Nhai mà không được.

“ Vâng, anh là … “Sử Thanh Hoài hắng giọng, làm ra vẻ lãnh đạo trang trọng:” Tôi là khoa trưởng Sử Thanh Hoài của phòng nghiên cứu tội phạm tỉnh, chúng ta từng gặp nhau.”

“ À, tôi nhớ rồi, anh từng tới trường tôi tuyển chọn tinh anh, lúc đó tôi còn là học viên.”

Sử Thanh Hoài đang định nhắc tới chuyện ở diễn đàn hình sự, không ngờ đối phương lại nhớ chuyện xa như vậy: “ Thế này, tôi có một việc muốn biết ý cá nhân của anh.”

Tiếp đó là đem tình huống kể vắn tắt, đối phương nghe rất chăm chú, còn hỏi lại vấn đề, Sử Thanh Hoài thấy hi vọng lớn, dù sao vị này bị đẩy sang rìa, làm gì có lựa chọn: “ Thế nào đồng chí Dư Tội, nếu cậu có hứng thú, chúng ta gặp mặt trò chuyện.”

Ai dè câu trả lời thế này.

“ Tôi không hứng thú.”

“ Không? Khoan đã, đồng chí Dư Tội, cậu là ngôi sao của hệ thống hình sự, tôi tìm hiểu được, cậu là người tham gia phá ba vụ án tồn đọng lâu năm vào năm ngoài, đây chính là cơ hội để cậu thi triển hoài bão. Nếu kế hoạch này được thực hiện, đồng thời cho thấy hiệu quả trong thực tiễn, sẽ giúp đỡ lớn cho tiền đồ của cậu.” Sử Thanh Hoài hơi cuống, hắn gần hết nhân tuyển rồi, không đủ người thì kế hoạch của hắn cũng hỏng, nên từ coi thường chuyển sang tâng bốc:

“ Giờ tôi còn chưa rõ thế nào, nói gì tới tiền đồ sau này ... Xin lỗi khoa trưởng Sử, tôi có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé, mà thôi, không cần nói chuyện nữa đâu ...”

Điện thoại cúp rồi, chỉ còn tiếng tút tút kéo dài, Sử Thanh Hoành dù hiển lành tới mấy cũng đùng đùng nổi giạn vỗ bàn, suốt cả ngày từ sáng tới tối húc đầu vào tường, có phản ứng như hắn là bình thường

Bình Luận (0)
Comment