Dư Tội máy móc đút di động vào túi, con ngươi không chút nhúc nhích, giống như đang theo dõi một nghi phạm trọng yếu, động tác đó, vẻ mặt đó, cho dù một cử động nhỏ nhất của đối tượng cũng không qua được mắt y.
Cô ấy đang từ bên trong khu nhà cục chống ma túy đi ra, cùng với đồng nghiệp nói gì đó, cho dù là nam cảnh sát uy vũ đứng bên cạnh cô cũng phải thua kém. Vóc dáng cao tới gần mét tám hết sức hiên ngang đó, mái tóc ngắn gọn gàng đó, nụ cười sáng lạn đó, tất cả giống như trong hồi ức của Dư Tội.
Dư Tội mỉm cười rất quái dị vì y nghĩ tới cảnh hai người lăn trên giường, chị Lâm cho dù là ở trên giường cũng rất khí phách, thật khó nhìn thấy một mặt ôn nhu của cô, rất hoài nghi có phải sống trong môi trường này khiến sự ôn nhu vốn không nhiều trên người cô đã bị mài mòn sạch rồi không?
Nhưng nữ nhân chẳng hề ôn nhu, há không phải là một loại phong tình khác.
Ví như lúc này Dư Tội chỉ dám đợi từ xa, trong lòng luôn không thoát được chút tự ti, nghiêm khắc mà nói Lâm Vũ Tịnh bị y vừa gạ gẫm vừa dụ dỗ mới tán tỉnh được. Chỉ là hơn một năm rồi, người ở quê, người thì thường xuyên đi chấp hành nhiệm vụ, biệt ly nhiều, gặp nhau ít, Dư Tội luôn lo lắng quan hệ của họ duy trì được bao lâu.
Đương nhiên, dù chỉ là một khắc cũng đáng trân trọng, cho nên nhận được điện thoại của Lâm Vũ Tịnh là Dư Tội bỏ hết mọi thứ, chạy từ Lâm Phần tới Đại Nguyên, sau đó tới trước cổng cục chống ma túy, đợi cô tan ca.
Đi ra ngoài cổng, nhóm người kia tạm biệt nhau, Lâm Vũ Tịnh đứng một mình ở cổng nhìn quanh, Dư Tội đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáo thật to, sau đó Lâm Vũ Tịnh nhìn thấy y, mỉm cười, chạy nhanh tới.
Ký ức vẫn còn dừng lại ở một năm trước, Lâm Vũ Tịnh nhìn Dư Tội mặt mày hồng hào da thịt thêm không ít, thuận tay ôm lấy vai Dư Tội. Dư Tội nghiêng đầu nhìn, thấp hơn nửa cái đầu, y không vui giãy vai thoát khỏi động tác như ôm em trai của Lâm Vũ Tịnh, kéo tay cô khoác ở cánh tay, vẻ mặt rất mất thế diện: “ Phải như thế này mới đúng.”
Kỳ thực vừa rồi Lâm Vũ Tịnh cố tình trêu y: “ Cậu thấp như thế còn trách ai được?”
“ Trách chị chứ ai, ai bảo cao như thế làm gì?” Bình thường các cặp đôi khác đi với nhau thế này, tay người nam vừa vặn chạm vào ngực cô gái, thi thoảng được tiếp xúc với chỗ êm ái, còn Dư Tội thì cánh tay chỉ tới eo Lâm Vũ Tịnh, rất ấm ức:
Hai người oán trách lẫn nhau, vừa đi vừa hỏi chuyện nhà, chuyện công tác, mặt Dư Tội liền trở nên khó coi, Lâm Vũ Tịnh biết vẫn chưa có kết quả, mắng: “ Chuyện này thì phải trách cậu đó, xuống quê rèn luyện hết hạn trở về, có ai là không chạy khắp nơi lo lót quan hệ, cậu thì hay quá, về luôn nhà làm kỳ nghỉ dài.”
“ Em không có quan hệ thì phải tìm ai?” Dư Tội cãi bướng:
“ Tìm đội trưởng Lưu của cậu chẳng hạn, giờ người ta là phân cục trưởng, chú Mã cũng được, người ta có tiếng tăm, có quan hệ. Nếu cậu mở miệng, Thiệu Vạn Qua chẳng lẽ không nể mặt cậu à? ... “ Lâm Vũ Tịnh liệt kê ra một loạt cái tên phản bác lại cái tên cứng đầu:
“ Đội trưởng Lưu là phó phân cục trưởng tí tẹo, quản được cái gì chứ? Bác Mã thì nghỉ hưu hẳn rồi, người đi trà lạnh, ai thèm nể mặt nữa ...” Dư Tội hừ một tiếng:” Còn Thiệu Vạn Qua à, đi làm tráng đinh cho anh ta sao, ai dại thế bao giờ.”
“ Vậy đi tìm xử trưởng Hứa.” Lâm Vũ Tịnh đẩy Dư Tội vào đường cùng trước mới nói ra cái tên này, cô biết họ có khúc mắc:
“ Thôi đi, sợ bị lão già đó bán còn đếm tiền hộ.” Dư Tội phủ quyết thẳng thừng, trước giờ đối diện với lão già đó luôn bị vờn trong tay, tránh xa là hơn:
Lâm Vũ Tịnh dở khóc dở cười: “ Thế rốt cuộc là cậu muốn cái gì, nói cậu không muốn làm việc thì cậu làm nhiều hơn bất kỳ ai, đừng tưởng tôi không biết cậu dẫn mấy tên cảnh sát quê vượt tỉnh bắt tội phạm giết người, một đám cảnh sát không được đào tạo chuyên nghiệp, không vũ khí trang bị, cậu không biết nguy hiểm à?”s
“ Không nguy hiểm, nghi phạm mười mấy tuổi giết người, sợ quá chạy thôi mà ...” Dư Tội hời hợt lướt qua cuộc truy bắt khiến y cả đời khó quên:
Lâm Vũ Tịnh liên túc quay sang nhìn Dư Tội, muốn khuyên mà chẳng biết khuyên thế nào, mặc dù trong mối quan hệ này cô nắm quyền chủ đạo, song đôi khi thằng nhóc này còn cứng đầu cứng cổ hơn nghi phạm, giống bị ám ảnh cưỡng chế hoặc thần kinh gì đó, tựa hồ thích trạng thái lơ lửng trên không tới, dưới chẳng xuống được:” Thế cứ để như vậy à?”
“ Dù sao cũng có cắt lương đâu.” Dư Tội giở giọng vô lại:
Lâm Vũ Tịnh rụt tay lại, khẽ đánh vào sau gáy Dư Tội một cái:” Chuyện của cậu đúng là có chút phiền toái đấy, tôi nghe Mã Bằng nói, Đỗ Lập Tài tiến cử cậu với cục trưởng Liêu, ông ấy cũng không thể điều được thủ tục của cậu.”
Dư Tội ôm đầu, chị Lâm đánh chả nhẹ tí nào cả, như chị gái đánh em trai, quan hệ của họ luôn quai quái như thế:” Em không muốn tới cục chống ma túy, đơn vị kiểu gì thế, một năm chưa nổi nửa tháng ở nhà.”
Lâm Vũ tịnh nghe câu này mềm lòng, song bề ngoài không để cho Dư Tội thấy, nghiêm mặt hỏi: “ Cậu muốn tới cũng chẳng được, có biết mình sai ở đâu không?”
“ Chẳng qua là vì tên chi đội trưởng cũ Khổng Khánh Nghiệp với đám cảnh sát biến chất có quan hệ với cục trưởng Vương, cả vây cánh của ông ta bị em kéo xuống nên ông ta hận sao.” Dư Tội chẳng thấy mình làm sai ở đâu, nếu sai chắc là do không kéo được lão họ Vương đó xuống, thứ đó đúng là nguy hại hơn tội phạm, chắc chắn dưới đít ông ta đầy phân, ngày nào tóm được đuôi lão già đó thế nào cũng nhổ bãi nước bọt vào mặt:
Thế nhưng chỉ nghĩ thế thôi, quan viên cấp bậc như ông ta phạm tội thì chẳng tới lượt xử.
“ Biết là tốt, vậy cậu cứ ngồi trơ ra ở nhà thế à?”
“ Thế chẳng lẽ đi ra khỏi nhà lang thang ngoài đường thì có tác dụng à?”
Lâm Vũ Tịnh chỉ muốn giơ tay đánh:” Đương nhiên không bảo cậu đi lang thang, mà tìm quan hệ, không có quan hệ thì bắc cầu từ người nọ tới người kia ... Tôi đoán chừng lãnh đạo muốn treo cậu lơ lửng ở đó, đợi chán rồi mới tùy tiện kiếm chỗ rách nát nào đó để ném cậu vào, hiện chưa ném đi là vì cậu làm vài việc lớn ... Xem chừng còn có cơ hội.”
“ Em hi vọng bị ném quách ở Dương Đầu Nhai cho rồi.”
Dư Tội lẩm bẩm, làm sao mà không oán giận cho được, cho dù là người lãnh đạm nhất cũng không chấp nhận được việc mình làm không được thừa nhận, chuyện khảo hạch Dương Đầu Nhai bị xếp bét khiến Dư Tội thiếu chút nữa tới đốt nhà lãnh đạo đừng nói bảo y đi nhờ cậy quan hệ, bảo y phải cúi đầu với mấy loại đó à, không có cửa.
Gặp nhau chả có chút lãng mạn ấm áp nào chỉ có ấm ức bực bội, Dư Tội cứ thế lầm lũi bước đi, một lúc sau phát hiện ra chỉ còn một mình, quay đầu phát hiện Lâm Vũ Tịnh đứng tại chỗ tựa giận tựa hờn nhìn mình, nói thẳng luôn:” Tính em là thế đấy, chẳng lẽ chị còn hi vọng em thành loại như Thiệu Vạn Qua.”
“ Cậu hơn đứt anh ta.” Không ngờ Lâm Vũ Tịnh không trách, còn đánh giá y cao như vậy, đi tới chủ động khoác tay Dư Tội:” Anh ta chỉ biết thực hiện chức trách của mình, còn cậu, cậu biết nhiều phương thức đạt được mục tiêu, tôi không tán đồng phương thức làm việc của cậu, nhưng tán thưởng tư duy của cậu.”
Dư Tội vẫn còn dỗi vì bị lên lớp nãy giờ, hậm hực lẩm bẩm:” Em còn chẳng tán thưởng mình.”