“ Đừng đánh giá thấp bản thân như thế, mặc dù cậu dùng cách thức chẳng vẻ vang gì, nhưng tôi biết, cậu tình cảm, giàu trắc ẩn ... Đừng cãi, thế nên khi cậu hoàn thành vụ án huyện Cổ Trại, mới áy náy, thấy không xứng đáng, nhường công lao cho hiệp cảnh kia chứ gì?” Lâm Vũ Tịnh nắm tay Dư Tội cười khúc khích:” Cậu là kẻ xấu làm việc tốt, nghĩ lại thì cũng thấy đáng đời lắm.”
Dư Tội không biết nói gì luôn, phản bác cũng không được, thừa nhận lại không muốn tỏ ra là mình yếu đuổi đa sầu đa cảm, hừ một cái lảng đi:” Chị thì sao? Đừng chỉ nói em.”
“ Tôi không cứng đầu như cậu, cũng không có nhiều khúc mắc tâm lý, dù sao tôi cứ phục tùng mệnh lệnh là được.” Lâm Vũ Tịnh nói rất kiêu hãnh:
Đó là yêu cầu cơ bản của người làm cảnh sát, Dư Tội giơ tay lên trời:” Chị nói đúng, nghĩ nhiều làm gì, sống cho qua thôi ... Thề, từ giờ trở đi em làm viên gạch của tổ chức, lãnh đạo muốn đập ai, em đập người đó ... Tuyệt đối không vượt phận sự, không làm bừa.”
“ Bây giờ mới nghĩ thế thì muộn rồi.” Ôi, bạn trai quá trẻ con biết phải làm sao, Lâm Vũ Tịnh xỉa tay vào trán Dư Tội một cái, tựa hồ vui, hứ một tiếng bỏ đi:
Í, sao bỗng nhiên lại giận rồi, đáng lẽ người giận là mình mới đúng chứ, Dư Tôi vò đầu bức tai không hiểu, nhưng y hiểu mỗi khi nữ nhân giống như nổi giận, là muốn được dỗ dành, được an ủi, được quan tâm, Dư Tội bây giờ cũng biết ít nhiều, vội vàng chạy theo:” Chị Lâm, chúng ta đi ăn lẩu Tiểu Phì Dương đi, hay là Xuyên Vị Lâu nhé, ở ngay khu Hạnh Hoa Lĩnh thôi.”
Lâm Vũ Tịnh làm bộ không để ý, cô xoay sang hướng khác, thế là nam trái nữ phải thành nam phải nữ trái.
Dư Tội vẫn hết sức ân cẩn:” Vậy chị thích làm gì, dạo phố cũng được, leo núi cũng được, trời tối cũng không sao.”
Không thèm để ý, Lâm Vũ Tịnh lườm một cái quay đi, Dư Tội lại chạy tới trước mặt cô: “ Bao nhiêu chân tình như vậy mà không lấy được nụ cười giai nhân sao? Đừng làm khó em được không, trình độ văn hóa của cảnh sát chúng ta vốn không cao.”
“ Này, là trình độ văn hóa của cậu không cao, đừng kéo mọi người xuống ngang hàng với cậu như thế.” Lâm Vũ Tịnh đi nhanh hơn, làm như không quan tâm đến sự tồn tại của y:
Dư Tội đuổi theo đang muốn tiếp tục biểu lộ chân tình, xoay người, á một cái, xô phải cột giao thông rồi, đau tới méo mặt, lại còn ngã phệt mông xuống đất.
“ Thật là, đi đường không chịu nhìn sao, bảo cậu là trẻ con lại còn không thích ...” Lâm Vũ Tịnh không giận thật, chạy tới ngồi xuống xoa trán cho Dư Tội, đôi mắt long lanh nhìn y chằm chằm:
Đoán chừng cũng chẳng hi vọng Dư Tội có thể thay đổi, Lâm Vũ Tịnh kéo Dư Tội dậy tay nhẹ nhàng xoa trán sưng đỏ của y trong ánh mắt ghen tỵ của không ít chàng trai tướng mạo bình thường đầy rẫy ngoài đường.
Cứ thế tay trong tay đi gần hai km, đề tài kỳ thực rất hạn chế, loanh quanh mấy vụ án, nếu là cô gái khác sớm bực mình bỏ đi rồi, chị Lâm thì khác, vì thế hai người mới tìm được nhiều tiếng nói chung.
Lâm Vũ Tịnh rất ngạc nhiên, Dư Tội cứ luôn mồm than không thích công việc nguy hiểm, không thích vất vả, vậy ma xui quỷ khiến thế nào những vụ án kỳ quái nhất cứ tìm tới y, còn y thì đâm đầu vào.
Còn công việc của cô, tuy vất vả cùng độ nguy hiểm rất cao nhưng tính chất đơn giản hơn rất nhiều, vì hai phía trắng đen vô cùng rõ ràng rồi, không phải rơi vào cảnh đấu tranh chức trách hay lương tâm như Dư Tội từng trải qua.
Hai người lên xe bus, chiếc xe Dư Tội thắng được để lại ở huyện Cổ Trại rồi, nói là bây giờ ngồi ở nhà rồi không có chỗ nào thanh toán hóa đơn nữa nên xót tiền xăng, xe việt dã đi ăn xăng lắm, khiến lại bị Lâm Vũ Trịnh mắng cho một trận. Dù sao thì hai người cũng thương lượng thành công rồi, xuống xe bus cách nhà Lâm Vũ Tịnh không xa, cô về nhà thay thường phục, chiếc áo khoác nhẹ màu gạo cùng áo thun bó người, sau đó chạy khỏi nhà như trộm.
Mỗi lần gặp nhau đều đầy kích thích lén lút như vậy, cha mẹ Lâm Vũ Tịnh à, muốn gả cô con gái xinh đẹp cho người thành đạt cơ, Dư Tội tới nhà một lần rồi, còn chưa nói là bạn trai, người ta đã chẳng ưa y, nhìn cái đã ghét.
Dư Tội không quan tâm chuyện xa xôi như thế, biết chuyện hiện tại đã, ttrước tiên bắt taxi tới gần ngoại ô.
Gian phòng thiết mô phỏng kiểu Nhật Hàn, dưới bàn để khoảng trống để thả chân vì người trong nước không quen ngồi quỳ lâu, Lâm Vũ Tịnh vào phòng bao cởi áo ngoài ra, treo trên mắc, chiếc áo sơ mi màu vàng, quần jean bó sát, vẻ thanh xuân đầy sức sống triển hiện ra lồ lộ, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người chị Lâm truyền tới, khóe mắt nhìn gò má sáng bóng thấp thoáng dưới mái tóc đen Dư Tội không cam tâm dời ánh mắt đi…
Ăn thịt nướng, phục vụ viên còn tiến cửa rượu vang, rượu vang hơi chát cực hợp vị, bất tri bất giác uống hai chai, Lâm Vũ Tịnh cởi cúc áo thứ hai, lộ ra mảng da ngực trắng nõn, áo lót cũng lấp ló riềm hoa, gò má phơi phớt hồng, đôi mắt long lanh nước, xuân tình hồn nhạo.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt gần như khiêu khách đó làm người Dư Tội nóng từng cơn. Không cần phải nhiều lời, miệng hôn từ mái tóc hôn tới trán, Lâm Vũ Tịnh không phản đối còn hơi thở gấp, ngẩng đầu lên, môi hồng mềm mại nghênh đón cánh môi đói khát của Dư Tội, thế là như hai cục nam chân dính vào nhau. Xa nhau quá lâu, bọn họ cần nhau, an ủi của cơ thể và tâm hồn.
Lâm Vũ Tịnh luôn rất chủ động, ôm lấy cổ Dư Tội, môi dính vào một chỗ không ngừng cắn, mút, cuối lấy lưỡi nhau, từng tiếng thở nặng nề phát ra, hơi thở nóng bỏng mang theo sợi tơ tình dục phả vào mặt đối phương. Dư Tội càng nhiệt tình luồn tay vào áo sơ mi của Lâm Vũ Tịnh, vừa cảm thụ từng cơn run rẩy trên người cô, vừa lách ngón tay lên mở cúc áo lót, bầu vú no căng lọt vào tay y.
Thân thể mềm nhũn của Lâm Vũ Tịnh ngày càng nghiêng đi, dựa cả vào người Dư Tội, áo sơ mi vàng nhạt chỉ còn hai cái cúc, Dục vọng bị kìm nén quá lâu, bàn tay thô ráp ra sức dày vò tạo ra khoái cảm khác lạ, đến nỗi cơ thể như nhuộm một lớp phấn hồng....
Chính lúc Dư Tội hết nhịn nổi thì có tiếng gõ cửa đánh thức đôi nam nữ say trong men tình, cả hai hoảng loạn ngồi dậy, Lâm Vũ Tịnh không kịp mặc áo lót, đành hai tay ôm trước ngực, chỉnh lại tóc.
Đợi phục vụ mang theo ánh mắt hoài nghi đi rồi, Dư Tội nhìn khuôn mặt bực bừng xuân sắc của Lâm Vũ Tịnh , gần như không để phí giây phút nào, nhào vào hôn, cô vừa thở vừa đầy tay y ra: “ Đừng ở đây ... Này, ngoan ngoãn chút ... muốn chết à?”
Thế là bữa ăn kết thúc qua loa, sau đó hào hứng về thành phố, khi đi ngang qua đường quán bar rất nổi tiếng ở khu Tiểu Điếm, Lâm Vũ Tịnh nổi hứng kéo y vào một quán bar có tên là Vạn Trùng Thiên.
Đây là quán bar kèm cả sàn nhảy, bên ngoài trời còn tương đối lạnh, nhưng không khí bên trong hoàn toàn khác, đảo mắt một cái, náo hai dây, quần soóc, váy ngắn cũn cởn vừa đủ khoe mông đâu đâu cũng thấy, mặc sức phô diễn thân hình gợi cảm.
Đèn pha như thanh trường kiếm chiếu thẳng vào giữa sản nhảy, ở đó từ từ trồi lên một cái bục, cô gái trẻ lắc lư hông xuất hiện theo, hai tay giơ qua đầu biến ảo thành đủ loại hình dạng, vòng eo thon gọn và bờ mông cong lắc như lệch vị trí.
Đó là vũ nữ được thuê để múa kích động đám đông, bọn họ ngồi uống ở tầng hai nhìn xuống sàn nhảy ở giữa, không ngờ Lâm Vũ Tịnh cũng dựa vào lan can vỗ tay nhiệt tình, chẳng có gì không quen, điều này rất bình thường, với nghề của cô, có lẽ chỗ thông thạo nhất chính là quán bar vũ trường rồi.
Lúc này âm nhạc càng lúc càng thê lương, đám đông càng ngày càng điên cuồng, cô gái kia lột áo ném đi, người chỉ còn lại áo lót và cái quần short jean bó chặt chẳng dài hơn quân lót, bốn phía hú hét chói tai. Lâm Vũ Tịnh uống không ít cocktail phấn khích kéo Dư Tội vào đám đông, cùng nhảy múa.