“ Rõ ràng là không va chạm.” Lý Mân uất tới bật khóc, cô béo này tuy mồm to nhưng mà rõ ràng do giáo dục ngăn cản tố chất hàng tôm hàng cá, đấu khẩu với nữ nhân phố chợ mồm đầy lời ô uế sao chịu nổi:
Khi nữ nhân kia vừa há môi hồng sắp tuôn lời vàng ngọc, cả hai anh em đồng thanh quát:” Câm mồm.”
Quá linh, nữ nhân kia giật mình nuốt lời muốn nói thật.
“ Tưởng mồm to thì lợi hại à?” Dư Tội hùng hổ chỉ mặt:
“ Để anh đây nhét trym vào mồm xem có ngậm hết nổi không?” Thử Tiêu phụ họa:
“ Vỗ đùi chửi người khác thì giỏi sao?”
“ Lại chả giỏi, còn giỏi dạng chân ra nữa kìa.”
“ Khóc cái gì mà khóc, tưởng mình là con nhà lành chắc?”
“ Mùi phụ khoa nặng thế kia, mẹ nó làm sao là thứ tốt lành được. Á à, định ra tay à, thử xem bố mày chém chết ...”
Xung quanh ngỡ ngàng, sau đó là cười thô bỉ, nữ nhân kia há mồm không làm sao đấu lại hai cái mồm như súng tiểu liên tành tạch không ngừng, mức độ ô uế thì không ai chịu nổi, nữ nhân kia òa khóc nấp sau lưng nam nhân ..
Du Phong ở ngoài phát hiện ra Sử Thanh Hoài ở trong cái xe bên đường, định tới nhắc nhưng không còn cơ hội nữa, cửa sổ xe khép lại, đoán chừng nghe đủ rồi, không chịu được.
“ Đó là đội viên của anh à?” Tiêu Mộng Kỳ "wow" một tiếng, hiển nhiên là ngạc nhiên tột độ rồi, tay che miệng cố nén cười:
“ Ừm, người béo là Nghiêm Đức Tiêu, còn người gầy là Dư Tội, chính là tinh anh mà cô nói.” Sử Thanh Hoài nóng rát mặt:
“ Phải thừa nhận, đội viên của cậu rất đoàn kết, hỏa lực chi viện rất mạnh.” Chủ nhiệm Từ bình luận, Tiêu Mộng Kỳ còn lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh:
Loại va chạm này ngay cảnh sát cũng chẳng buồn quản, huống hồ bên chửi tới hứng khởi kia là cảnh sát, đôi nam nữ làm sao kiếm chác được lợi lộc gì. Trên đường đi chủ nhiệm Tử và Tiêu Mộng Kỳ cứ xem ảnh lại cười không nén được, còn Sử Thanh Hoài mặt đỏ như tôm luộc, sớm biết thế này hắn đã chẳng đi thỉnh giáo, để chuyện xấu truyền ra ngoài.
Chỉ vài phút đã phân cao thấp, đôi nam nữ kia bị chửi rủa tới bỏ chạy, Thử Tiêu còn chưa hả giận, ra nhổ nước bọt, đá xe, chửi đến khi hai người kia phóng xe không dám quay đầu lại nữa thì thôi.
Một bên bỏ chạy, người xung quanh mất trò vui để xem, huống hồ nhìn Dư Tội và Thử Tiêu bộ dạng lưu manh vô lại cũng ớn, vội vàng bỏ đi, sợ bị vạ lây, thế là thoáng cái đường phố vắng tanh như chưa từng có chuyện gì, chỉ có cô béo đôi mắt hoang mang mở to nhìn hai người đồng đội.
“ Đi thôi Chị Béo, dám sinh sự với chúng ta, chán sống rồi.” Thử Tiêu dương dương đắc ý, thấy Du Phong còn cười quát: “ Cười cái * gì thế hả?”
Quát một cái Lý Mân cũng phải giật mình tỉnh lại, xấu hổ quệt nước mắt, ôm chầm lấy Thử Tiêu cám ơn không ngớt, Dư Tội tất nhiên cũng được một cái gật đầu cảm kích: “ Hai người chửi quá ác độc rồi ... Nhưng tôi thích, nhất định phải dạy tôi nhé.”
“ Còn dạy nữa à, hai người họ chửi là đủ rồi.” Du Phong chạy tới, báo tin:” Này khoa trưởng Sử nhìn thấy chúng ta đấy.”
“ Nhìn thấy sao không xuống giúp? Xem trò vui à?” Thử Tiêu tức giận:
“ Thấy thì sao nào, chúng ta lại chẳng phạm pháp.” Dư Tội tỏ thái độ bất cần, lâu lắm rồi mới chửi một tràng đã đời như vậy toàn thân thư thái:
“ Không sao, khoa trưởng Sử có ý kiến, để chị đây giải thích.” Lý Mân khôi phục khí thế rồi, vỗ ngực đảm bảo, lúc này nhìn hai người kia còn thấy thân hơn chị em ruột, thế nên bữa hôm đó tất nhiên cô mời.
Chuyện cãi nhau đó lan truyền không rộng, có điều Tào Á Kiệt biết qua cái miệng rộng của Thử Tiêu, thứ hai tuần sau tập trung, hắn thấy ba chị em nhà kia thân mật liền buồn cười, đương nhiên nhìn Dư Tội như cái que đi cạnh hai viên thịt chiên lại càng không nhịn được cười.
“ Cười cái gì?” Lý Mân quát một tiếng:
Tào Á Kiệt thu lại nụ cười, chạy sóng vai với Lý Mân:” Xin lỗi, vào thời khắc quan trọng không thể sóng vai tác chiến với mọi người, thật hổ thẹn.”
“ Thôi đi, thêm cậu nữa cũng chẳng ích gì.”
“ Chị Lý, sáng nay thấy ba người thật thân thiết, chẳng lẽ vì cãi nhau một trận mà thay đổi cái nhìn về Dư Tội rồi, chị luôn chướng mắt với cậu ta mà.” Tào Á Kiệt cố tình hỏi, giọng điệu có chút trêu ghẹo:
“ Phải mà cũng không phải, cảm kích thì có, chủ yếu là tôi về nhà nghĩ lại, đối phó với nghi phạm cũng như đối phó với đám tiện nhân kia vậy, không hiền lành được, phải tàn nhẫn, phải ác hơn chúng ...” Với người cách đó không lâu chỉ trích cảnh sát cơ sở là lũ thổ phỉ không có ý thức chấp pháp như Lý Mân mà nói, đây là thay đổi cực lớn:
Tào Á Kiệt liên tục lắc đầu: “ Xem ra quan niệm chấp pháp văn minh sắp không còn thị trường ở chỗ chúng ta nữa.”
“ Đối với người văn minh thì có thể dùng biện pháp văn minh, còn không thì không cần lịch sự với chúng, chuyện không xảy ra với cậu nên cậu có thể đứng ngoài nói mát mẻ .... hừm, đồ mặt trắng, tránh ra.” Lý Mân thô bạo đẩy Tào Á Kiệt sang bên, quay lại vẫy tay: “ Tiêu ơi, nhanh lên, chạy cùng chị nào.”
Ái dà, rợn cả da gà, Tào Á Kiệt phải dừng lại nghỉ, không vừa chạy vừa cười đứt hơi mất, Du Phong ở phía sau cũng chạy tới, hỏi tình hình thi cử, nghe trả lời tạm được liền không hỏi nữa, tựa hồ Du Phong cũng không chú ý tới chuyện này lắm.
Tào Á Kiệt có thể thấy rõ, một sự cố tình cờ cải biến hẳn không khí trong đội, chỉ tiếc mình bỏ lỡ rồi.
Làm nóng người, chạy bộ, nhảy hố cát, phòng chống dao găm, bắn súng tốc độ cao .... huấn luyện thích ứng vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch vạch sẵn, thời gian lặng lẽ trôi đi, gặp ngón tay tính thì gần ba tháng rồi, không cần biết con mắt người ngoài ra sao, quan hệ giữa năm người càng thêm gắn kết. Thử Tiêu giữ chân Lý Mân tập gập người, Dư Tội bấm giờ cho Tào Á Kiệt chạy thi với nhau.
Cuộc sống cứ vậy diễn ra bình lặng, cho dù tiếp xúc với nghi phạm vẫn còn có chút không thoải mái cũng bị nhịp sống đều đặn này tiêu hóa hết.
Hôm nay có chút bất ngờ, Tào Á Kiệt đang treo mình trên xà đơn gọi mọi người: “ Này, mỹ nữ hôm trước lại đến rồi, liệu có phải là giáo viên sắp tới của chúng ta không?”
“ Ai thế?” Dư Tội quay đầu nhìn:
“ Cái em mà không kém An mỹ nữ bạn học của cậu ấy.” Du Phong cũng leo lên xà, nhìn hấy rồi, chàng độc thân sáng cả mắt. đánh giá cực cao:
Không kém An An sao? Thử Tiêu nghe vậy bỏ luôn Lý Mân mà chạy, Lý Mân "á" một cái ngã lộn ra sau, chửi mắng Thử Tiêu rồi khinh bỉ nói: “ Đúng là đám vô dụng, hôm nào tôi gọi đại mỹ nữ của trung tâm thông tin tới cho các cậu nhìn choáng thôi, người ta còn là lãnh đạo cơ nhé.”
“ Úi, em choáng rồi đây này, chiều cao 1m73, bỏ giày cao gót chít ít phải 1m68, ngực đảm bảo là D cup, eo 62, mông 87 ... Oa, thật là chuẩn.” Thử Tiêu kêu luôn mồm:
Lý Mân chướng tai đả kích: “ Thôi đi, làm như sợ người ta không biết vợ cậu là thợ may chắc.”
“ Chị nhầm rồi, bản lĩnh này em biết trước khi gặp vợ em kìa, chính em dạy cho cô ấy đấy.”
Kỳ thực có ba người tới cơ, nhưng Sử Thanh Hoài và một ông già không rõ tên tất nhiên là bị lược bỏ không thương tiếc, chỉ còn chủ ú tới mỹ nữ mặc sơ mi trắng, váy xám, vóc dáng yểu điệu mềm mại, cặp kính tròn gọng bạc, khuôn mặt xinh đẹp trái xoan, bất kể dung mạo hay dáng người đều cực kỳ hợp với gu thẩm mỹ Á Đông.
Mọi người đều hồi hộp không biết mỹ nữ tới đây làm gì?