Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 557 - Q5 - Chương 040: Chuyện Xấu Truyền Ra Ngoài. (1)

Q5 - Chương 040: Chuyện xấu truyền ra ngoài. (1) Q5 - Chương 040: Chuyện xấu truyền ra ngoài. (1)

“ Tôi xem tài liệu của cậu, bọn họ khác biệt quá lớn không dễ dung hợp, Lý Mân thì hai bằng đại học, Tào Á Kiệt tốt nghiệp trường công nghệ, Du Phong chuyên tài vụ, hai người còn lại từ trường cảnh sát ra, tương đương năm loại người khác nhau.” Chủ nhiệm Từ chép miệng chỉ ra thêm vấn đề cho Sử Thanh Hoài, khác biệt bày rõ ra đó sẽ dẫn tới khác biệt sâu xa hơn:

“ Còn một nhân vật kỳ quái nữa, năm ngoài từng lên diễn đàn hình sự tỉnh, công thần vụ án trộm trâu, ở huyện Cổ Trại dẫn đội bắt nghi phạm bỏ trốn mười tám năm, chưa kể trước đó ở đội chống trộm cắp ...” Tiêu Mộng Kỳ nói khéo léo, đó là sự kiện rất mẫn cảm dính líu tới nhiều người:

Sử Thanh Hoài che dấu: “ Chuyện đó không cần nhắc tới, ai cũng biết.”

“ Tôi không nói cái đó mà là tra trước đó thì lý lịch cậu ta trống không, quyền hạn của tôi không đủ.”

“ Chuyện này tôi thực sự không rõ, chẳng lẽ có chuyện không thể cho ai biết?” Sử Thanh Hoài lấy làm lạ.

“ Anh quá sơ xuất rồi.” Tiêu Mộng Kỳ trách: “ Cậu ta là một đặc vụ, cho nên lý lịch đã bị phong tỏa, đặc vụ là gì còn cần tôi nói sao, là tinh anh trăm người chọn một, tôi không hứng thú tìm hiểu bí mật của người ta. Ý tôi nói, trong đội đã có một tinh anh như thế, nếu dùng cậu ấy làm trọng tâm, gây dựng đội ngũ xung quanh, sẽ nhanh chóng thu được hiệu quả. Muốn gây dựng một đội ngũ, anh cần tìm linh hồn cho nó trước.”

“ Ha ha ha, được, vậy hôm nào đó tôi giới thiệu vị tinh anh này cho mọi người nhé.” Sử Thanh Hoài cười lớn rõ ràng cho rằng Tiêu Mộng Kỳ lý tưởng hóa rồi, không biết hai vị lãnh đạo này gặp người thật thì còn coi đó là tinh anh không:

Chủ nhiệm Từ hơi nhíu mày, ông ta nhận ra vấn đề ngay, xem ra vị khoa trưởng Sử xuất thân sách vở này coi thường người bằng cấp thấp, kỳ thực đây là lẽ thường tình của con người, song như thế làm sao dẫn dắt được đội ngũ.

…… …….

“ Này, nhìn kỹ vào ... Đừng để sót.” Dư Tội đang ở trường sơ trung trên đường Tân Hà, nhón chân nhìn đám đông đi ra, chiều cao không đủ, leo lên lưng Thử Tiêu ngồi:

Tiếng chuông vừa dứt là người trong khu phòng học ùa ra, sao mà đông như thế, nhìn chỉ thấy mấy toàn đầu là đầu, đen xì xì, đợi ở bên ngoài lại càng nhiều. Thí sinh vừa ra một cái là bị cha mẹ nắm lấy hỏi han, bị đồng nghiệp bao vây, thậm chí có người có cả vợ hoặc chồng quan tâm, rất loạn.

“ Đã nhìn thấy chưa, sắp đè chết tôi rồi.” Thử Tiêu thở phì phò:

“ Cố lên, cố lên một chút ... Chưa thấy.”

“ Xuống đi.”

“ A, tôi thấy rồi.”

Dư Tội vừa nhảy xuống một cái, Thử Tiêu lảo đảo, may mà đông người không thì ngã rồi.

Mấy phút sau Du Phong tìm được tới chỗ bọn họ, Thử Tiêu ỷ vào thể hình đồ sộ đi trước mở đường cho hai người:” Đừng chen lấn ... Tránh ra, nhường đường nào.”

“ Thi thế nào?” Dư Tội gần như phải hét lên, quá ồn:

“ Tạm được.” Du Phong trả lời hàm hồ, nhưng nhìn vẻ mặt chắc là hỏng rồi:

“ Chắc chắn được.” Thử Tiêu hô lên:

“ Cậu tin tưởng tôi như thế sao?” Du Phong ấm lòng lắm:

“ Đương nhiên rồi, ăn uống chơi bời mặt nào cũng vứt thì phải có mặt nào đó hợp cách chứ?”

Dư Tội cười lớn tán đồng, khen Tiêu ca có con mắt nhìn người chuẩn xác.

Du Phong lành tính chỉ cười trừ thôi, trước giờ hắn luôn cô độc, từ trung học, đại học tới nơi làm việc, chẳng có chỗ nào khiến hắn lưu luyến, chẳng có ai đáng để hắn nhớ, hiện giờ có chút cảm giác rồi.

Với người quen cô độc rồi thì sự quan tâm nhiệt tình của đồng nghiệp với hắn cũng là một loại áp lực.

Tới bên cái xe nát của Thử Tiêu, thoát khỏi đám đông lộn xộng, Dư Tội liền nhận ra tâm tình Du Phong phong tốt, hỏi:” Sao thế, lại do dự à?”

“ Xem ra không gì qua được mắt cậu.” Du Phong lên xe trả lời qua loa:” Có một chút, mà thôi, không nói chuyện này nữa, cứ xem thành tích thế nào rồi hẵng nói.”

“ Còn có cái gì nữa mà tiếc, nghề khác thì chỉ bán sức, kiếm được nhiều. Chúng ta bán cả mạng, kiếm được cái gì không chưa nói, hơi chút còn bị xử phạt.” Thử Tiêu có chút hận đời xúi bẩy:

Ai ngờ bị Dư Tội mắng:” Anh thì thối hoắc rồi, đừng có đem so với đám người nghèo như chúng tôi.”

“ Thối cái cứt, tôi mà là cảnh sát bẩn thì còn cần lái cái xe sản xuất trong nước à, lại còn là đồ second hand nữa. Lái cái xe này chứng tỏ rằng tôi vẫn là cảnh sát nhân dân nghèo khổ, thằng chó má cậu mới thối hoắc, đừng tưởng tôi không biết Lão Quan, Dương Khương đều làm culi kiếm tiền cho cậu, cậu là thứ tư bản độc ác bóc lột của nhân dân... “ Thử Tiêu chửi lại, cuối cùng là mục đích:” Tối nay cậu phải mời khách.”

“ Thôi thôi, để tôi mời ... Sao để các cậu mời được.” Du Phong sợ hai bên xung đột, rối rít nói:

“ Không cần.” Dư Tội xúi bẩy: “ Gọi mấy tên đồng đội của anh tới, bắt họ nộp học phí.”

Nói về thủ đoạn ăn chùa thì đám sâu hại này đều là cao thủ rồi, Thử Tiêu cười khành khạch: “ Đúng đúng, lâu rồi không bẫy ai, thảo nào thấy tâm trạng không tốt.”

Du Phong buồn cười lắm, cái đám anh em này chẳng có chuyện mời khách tử tế, không tóm người xui xẻo nhất thì ra sức bẫy nhau, không lấy làm xấu hổ mà còn coi là vinh dự, ai mà da mặt mỏng một chút, túi dày một chút, khó tránh khỏi thành đại hộ bị nông nô ăn chực.

Gọi điện thoại liên lạc thì Tào Á Kiệt bận rồi, Lý Mân phải về nhà, nhớ ra là tới thứ 6 rồi, Thử Tiêu nói phải về nhà với vợ làm Dư Tội tức tối vung tay bợp một phát, đuổi hắn đi, quyết định cùng Du Phong và mấy tên độc thân đi giải trí. Du Phong cực kỳ tán đồng, càng khuynh hướng vào quán net pk với nhau.

Nói chuyện thì tổng đội đã trong tầm mắt, Thử Tiêu đột ngột phanh gấp, làm Dư Tội lao đầu về phía trước, nổi khùng ôm đầu sưng một cục béo má Thử Tiêu: “ Lái xe kiểu gì thế hả?”

“ Nhìn đi, Chị Béo.”

“ Í, có chuyện gì thế?” Dư Tội quên tính sổ Thử Tiêu, nhìn về phía trước, chỉ thấy xe điện của Lý Mẫn dựa bên đường, phía trước là chiếc Mazda, đôi nam nữ đang bao vây chỉ cô quát tháo, Lý Mân có vẻ lúng túng:

“ Xô vào xe người ta sao?” Thử Tiêu suy đoán:

“ Không đâu, Chị Béo đâu có nhát thế.” Dư Tội phủ nhận:

Nữ nhân kia chỉ mặt Lý Mân chửi bới, Lý Mân mặt lúc đỏ lúc trắng, đối diện hơn mười quần chúng vây quanh, một tay che mặt, không ngờ lại bật khóc. Du Phong chưa kịp có ý kiến gì thì Dư Tội và Thử Tiêu cùng lúc mở cửa xe chạy ra.

Hai người này một khi phối hợp thì tuyệt đối là tổ hợp hoàng kim, căn bàn không cần thảo luận trước, thoáng cái luồn vào đám đông.

“ Chị, làm sao thế?” Thử Tiêu chạy tới bên Lý Mân hỏi:

“ Có chuyện gì nói tử tế, sao chửi người khác như thế?” Dư Tội chắn trước mặt đôi nam nữ, nữ nhân kia nước hoa ngào ngạt, váy áo đẹp đẽ, trông cũng vừa mắt lắm, nhưng lời nói làm người ta mất thiện cảm, cứ luôn mồm gọi Lý Mân là con heo:

Té ra chuyện chẳng có gì, Lý Mân đi xe đạp điện về nhà, cái xe Mazda đang rẽ này đoán chừng lái xe không tập trung, thiếu chút nữa xô phải, chưa xô chỉ giật mình, thế là nhảy xuống chửi người ta. Lý Mân trông hùng hổ thế thôi, cô là người có học vấn cao có giáo dưỡng tốt, ít khi cãi nhau với ai, trong khi nữ nhân kia ngoa ngoắt, cứ nhè điểm yếu cô công kích, chửi cô béo như heo, ngu như heo, xung quanh lại có người cười đùa chỉ trỏ, rõ ràng nhắm vào thân hình quá khổ của mình, Lý Mân mới ấm ức mà khóc.

Quá đáng hơn, bên kia còn đòi bồi thường.

“ Không xô phải thì đi cho rồi, sao chửi người ta?” Dư Tội chướng mắt:

“ Không xô phải cô ta, song xước sơn thì ai đền.” Nữ nhân chỉ Lý Mân, giọng the thé ngoa ngoắt vô cùng:” Cái con lợn đó một mình chiếm hết cả đường đi, không phải lỗi của cô ta thì ai?”

“ Xem mà làm, xe chúng tôi không có bảo hiểm toàn thân.” Nam nhân kia tới trước mặt Dư Tội, thái độ nghênh ngang: “ Đừng tưởng ỷ đông người mà dọa người khác, đông người thì sao nào, không bồi thường không xong đâu.”

................

Hôm nay dừng ở đây, còn 1 tiếng nữa thôi là hết thời gian đua NP rồi, Dư Tội vẫn số 1, gấp đôi vị trí thứ 2, 99.9999% không ai lật được nữa rồi, cám ơn tất cả mọi ngươi. Mà cứ đăng chương lại thấy thêm một phiếu của Thangtdbmt, động lực tràn trề a.

Bình Luận (0)
Comment