Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 556 - Q5 - Chương 039: Lại Thêm Nỗi Buồn Mới. (2)

Q5 - Chương 039: Lại thêm nỗi buồn mới. (2) Q5 - Chương 039: Lại thêm nỗi buồn mới. (2)

Rất lâu, gần như là xem toàn bộ từ đầu tới cuối video một lượt, chủ nhiệm Từ mới bỏ chiếc kính lão xuống, hỏi: “ Cậu muốn biết gì?”

Sử Thanh Hoài xua đi ảo tưởng trong đầu, ngồi ngay ngắn lại nói: “ Tôi cũng không rõ mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ thấy chuyện này không bình thường.”

Tiêu Mộng Kỳ quả thật là một cô gái đẹp mê hồn, tướng mạo đoan chính, quyến rũ, tư thế ngồi lưng thẳng tắp cho thấy tố chất gió dục của cô, mỗi cử chỉ đều như toát ra mỹ cảm, vừa gỡ tai nghe ra, bình luận rất hứng thú: “ Có thể đào ra được góc tối tăm nhất của nghi phạm, rất đặc sắc.”

“ Đặc sắc sao?” Sử Thanh Hoài ngớ ra, hắn thấy có vấn đề thì có, ít khi thấy nữ đồng nghiệp xinh đẹp này tỏ ra hào hứng như vậy, cô luôn tỏ ra rất chuyên nghiệp:

“ Đúng, đặc sắc.” Chủ nhiệm Từ tán đồng: “ Thế này nhé, ví dụ bây giờ tôi hỏi cậu từng lén lút làm chuyện mờ ám gì sau lưng người khác, cậu có nói không?”

“ Đương nhiên là không.” Sử Thanh Hoài lắc đầu:

“ Vậy là đúng rồi, đây là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.” Tiêu Mộng Kỳ nói khẳng định lần nữa:

Nhưng vậy thì không đúng, dù quen biết đã lâu Sử Thanh Hoài đối diện với nữ đồng nghiệp rất cá tính này có chút ngại ngùng, tổ chức lại ngôn từ: “ Người này là một đội viên của chúng tôi, cậu ta nói chuyện với nghi phạm như thế gây ra tác dụng phụ rất lớn, đội viên khác không tiếp nhận được ... Chúng ta tạm bỏ nghi phạm qua, phải chẳng đội viên này của tôi cũng có vấn đề tâm lý nào đó?”

Đó là chuyện hắn lo nhất, không ngờ nói ra lại khiến hai người kia cười, chủ nhiệm Từ xua tay: “ Tiểu Sử, cậu phạm một sai lầm cơ bản, vì cậu nhận định những người khác bình thường, cho nên cho rằng viên cảnh sát này và nghi phạm khác thường ... Cậu nghĩ đó là vấn đề tâm lý, vậy thì 80% đội ngũ cảnh sát của chúng ta đều có vấn đề như vậy, vậy đổi góc nhìn, cậu ta thuộc số đông, như thế lại thành bình thường.”

“ Con số này tôi có xem, nhưng tôi không tán đồng.” Sử Thanh Hoài bảo vệ quan điểm:

“ Bình thường thôi, ai mà thừa nhận tâm lý mình có vấn đề, dù là bệnh nhân tâm thần cũng thấy mình hết sức bình thường mà .... Quay về băng ghi hình của anh, cách đối thoại của họ là một loại phát tiết điều đã phải tích trữ trong lòng quá lâu, giống như chúng tôi gỡ bỏ tâm lý cho người khác, khuyến khích người ta nói ra được điều khiến họ kìm nén tới khó chịu, đơn giản là thổ lộ ra thôi.” Tiêu Mộng Kỳ giọng nhỏ nhẹ nhưng từng chữ phát âm tròn trịa rõ ràng, nghe rất êm, rất có sức hút:” Nghi phạm cũng thế thôi, có gì mà lạ, đó chỉ là một phương thức nói chuyện. Viên cảnh sát kia có thể đi vào tâm lý nghi phạm chính là điều đặc sắc, không phải ai cũng làm được.”

Chủ nhiệm Từ thấy Sử Thanh Hoài chưa bị thuyết phục, vẫy tay: “ Nào, đem so sảnh chút, Tiểu Tiêu, kiếm vào ghi hình thẩm vấn nghi phạm cho cậu ấy xem.”

Tiêu Mộng Kỳ đứng dậy, lúc này Sử Thanh Hoài mới chú ý, bộ cảnh phục này nhất định được sửa lại, ôm sát lấy vòng eo nhỏ ngắn, chẳng trách trông yểu điệu như vậy. Lát sau ba người ngồi trước màn hình vi tính, Tiêu Mộng Kỳ bật một file video lưu trữ ...

Trong đoạn phim tư liệu, vẻ mặt nghi phạm đờ đẫn, hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì cúi đầu, dù ngẩng đầu lên trả lời thì hai mắt trống rỗng. Hoàn toàn khác với phim mình mang tới, nghi phạm hớn hở, phân khích, nhất là tên trộm xe, có vẻ khoan khoái lắm.

“ Nhìn ra khác biệt rồi chứ, nghi phạm cố ý che dấu suy nghĩ chân thực của mình, khó nắm bắt biến hóa trên mặt, chúng đang giữ tâm thái đối kháng với người thẩm vấn ...” Tiêu Mộng Kỳ giải thích:

“ Khả năng là do nghi phạm đã nhận tội, nhưng làm được tới mức đó rất đáng quý.” Chủ nhiệm Từ nhắc nhở:

“ Nói vậy tức là tôi nhặt được bảo bối rồi sao?” Sử Thanh Hoài ngạc nhiên:

“ Khả năng là thế, phải xem cậu dùng thế nào? Mặc dù nói có vấn đề là bình thường cũng không có nghĩa vấn đề có thể bỏ qua.” Chủ nhiệm Từ nổi hứng: “ Chẳng lẽ đó là người trong kế hoạch chi viện của cậu.”

“ Vâng, tôi cứ lo cậu ta có vấn đề tâm lý, nếu thực sự là có, mong hai vị làm tư vấn tâm lý cho cậu ấy.”

“ Khoa trưởng Sử, anh làm ngược rồi, trừ chàng trai này ra, tất cả những người còn lại không tiếp nhận được đều phải tư vấn tâm lý mới đúng.” Tiêu Mộng Kỳ nghiêm túc nói:

“ Đúng thế đấy, đã tiếp xúc với vụ án hình sự, sao tránh được chi tiết khiến người ta ghê tởm, không vượt qua được chứng tỏ họ không hợp cách rồi. Chuyện này khác gì anh đi làm pháp y, lại sợ xác chết, bác sĩ sợ máu, lái xe say xe.” Chủ nhiệm Từ vừa nói vừa nhìn Sử Thanh Hoài rất có dụng ý:

Thế chẳng phải nói mình cũng không hợp cách à, Sử Thanh Hoài đâm ra xấu hổ.

“ Để chúng tôi tư vấn tâm lý cho đội viên của cậu.” Chủ nhiệm Từ chủ động đề nghị:

“ Nếu được thề thì tốt quá.” Sử Thanh Hoài mừng rỡ:

“ Đừng mừng vội, chủ nhiệm Từ không cho anh bữa cơm miễn phí đâu.” Tiêu Mộng Kỳ trêu:

“ Trao đổi một chút nhé, chỗ chúng tôi cần nhất là những bản mẫu hành vi thế này, tôi muốn chàng trai kia làm thì nghiệm. Giống như anh đang mày mò kinh nghiệm, chúng tôi cũng tổng kết kinh nghiệm, một cảnh sát có thể đồng bộ tư duy với nghi phạm không phải dễ kiếm.” Tiêu Mộng Kỳ sao chép lại toàn bộ tài liệu phỏng vấn mà Sử Thanh Hoài mang tới:

Đúng là kỳ, không ngờ tới thỉnh giáo lại làm nảy sinh một đống vấn đề, nhưng thế cũng tốt, có thể giao chuyện đội viên không thích ứng cho chuyên gia khai thông ...

Hai tuần sau Từ Hách và Tiêu Mộng Kỳ tới tổng bộ hình cảnh, đó là buổi chiều thứ sáu, hai vị đều không mời mà tới làm Sử Thanh Hoài trở tay không kịp, đợi khi hắn chạy từ trong văn phòng ra đón thì chỉ thấy cái xe trống, hai người kia đã ra thao trường.

Thôi, hỏng mất rồi, Sử Thanh Hoài thầm hô một tiếng, chạy vội đi, trình độ huấn luyện đó làm sao dám để người khác thấy. Được nửa chừng thì hắn dừng lại, muộn rồi, chủ nhiệm Từ và Tiêu Mộng Kỳ đang nói chuyện với Tào Á Kiệt và Lý Mân, xem chừng đã được một lúc.

Sử Thanh Hoài đi tới, nhiệt tình hoan nghênh, giải thích vì có một đội viên hôm nay đi thi, cho nên hai người khác đi đưa đón, thật không đúng lúc. Từ Hách thoải mái nói, không cần làm thành chính thức như thế.

Bảo hai người kia tiếp tục huấn luyện, mời hai vị kia về văn phòng, Tiêu Mộng Kỳ quan tâm tới tiến độ tiếp xúc với nghi phạm, nói chuyện này làm Sử Thanh Hoài đau đầu, cái đội ngũ này quá cá tính, Dư Tội vẫn làm ý mình, Lý Mân không thèm chơi với y, Tào A Kiệt chẳng giúp ai, Du Phong thì tâm lý không vững, còn không à, đi tham gia thi kế toán cao cấp rồi, chẳng biết có giữ lại được không?

“ Đây là vấn đề cậu phải suy xét ngay từ đầu chứ?” Chủ nhiệm Từ lắc đầu, một đội ngũ mà tồn tại nhiều vấn đề thế thì làm gì được:

“ Đúng là có, nhưng mà không ai chịu tới cho nên đành lập ra đội ngũ thế này.” Sử Thanh Hoài xấu hổ bổ xung:” Đã thế còn nhờ xử trưởng Hứa ra mặt mời.”

Tiêu Mộng Kỳ nhắc nhở:” Vậy thì vấn đề lớn rồi, một đội ngũ nếu thiếu nhận thức và mục tiêu chung, cùng với lực hướng tâm ngưng tụ mọi người thì không đi xa được.”

“ Thì khó là ở đó, tôi nghĩ mọi cách rồi, quan tâm cả sinh hoạt, sức khỏe, học tập của họ, nhưng hiệu quả rất thấp , cả xử trưởng Hứa cũng sốt ruột.” Sử Thanh Hoài thở dài, hắn thậm chí có lúc bi quan tới mức tiểu tổ này chẳng bao giờ có thể ném ra ngoài thực chiến:

Bình Luận (0)
Comment