Mã Thu Lâm tiếp tục cạo tường, bức tường dài 70 mét quét vôi vàng, bây giờ đã thành thứ màu loang lổ lẫn lộn vàng trắng và vệt đen, kỳ thực nếu nhìn xa xa một chút giống như bức tường cũ lâu ngày ố bẩn với rêu, trông không đến nỗi nào, đó là công lao của ông, cảm giác tự hào hơn năm xưa phá án thành công.
Nhìn Dư Tội cạo tường mà cứ như có thù hận gì với nó, rất lâu mới nói: “ Tâm thái này của cậu là không đúng, cái gì tới rồi sẽ tới, trốn không được, ai nên đi rồi sẽ đi, giữ chẳng ích gì ... Cứ thản nhiên mà đối diện với tất cả, đừng quá gượng ép đi làm việc gì, như thế sẽ dễ bị thất vọng ... Giống như cậu, trước kia thẳng tính, cho nên xấu cũng đáng yêu, bây giờ muốn làm đồng chí tốt, cho nên ...”
Dư Tội đợi mãi mà không thấy nói tiếp:” Cho nên sao hả bác?”
“ Cho nên nhìn giả lắm, chưởng mắt là đúng, kẻ xấu thì đóng giả người tốt làm chó gì.” Mã Thu Lâm mắng thẳng vào mặt:
“ Ha ha ha, được, vậy thì sau này cháu thẳng thắn một chút, gọi bác là Lão Mã, chúng ta xưng hô như anh em nhé ... Á, á, bác làm cái gì thế? Á đau, cái đó bẩn bác ơi …” Dư Tội giơ tay đỡ hai xẻng của ông già, quên mất rồi, lão già này cũng là kẻ xấu, năm xưa thông đồng với cả tội phạm vu cáo người ta vào tù mà, chỉ là giờ ông ta đóng vai người tốt quá thuần thục, ăn đứt mình.
Hai người vừa cười nói, vừa làm việc ở ngay đường phố cứ như chỗ không người, chẳng hề biết có đôi mắt lặng lẽ quan sát họ.
An Gia Lộ cũng truy đuổi theo Dư Tội tới chỗ này, nhưng phát hiện ra chân tướng làm cô rớt mắt kính, Dư Tội trông cứ như công nhân vệ sinh môi trường, hì hụi làm việc với ông già.
Kiếm thêm ư, không đúng, làm thế này thì kiếm được bao nhiêu chứ?
Thân thích? Chắc không phải đâu, cô chưa bao giờ nghe Thử Tiêu nói Dư Tội có thân thích ở Đại Nguyên, huống hồ ông già đó tuy già rồi vẫn đẹp trai ăn đứt Dư Tội, chắc chắn không có máu mủ gì cả.
Thế thì là vì sao? Khi cô nhìn kỹ Mã Thu Lâm, có cảm giác cực kỳ quen mặt, nghĩ mãi nhớ ra rồi, giật mình một cái, càng không hiểu.
Cô cũng biết câu chuyện về cuộc đời chìm nổi của vị chuyên gia này, lần Dư Tội có thể đứng trên diễn đàn hình sự tỉnh phát biểu cũng là nhờ ông già này giúp, nghe nói ông đã lui hẳn về rồi, không còn tham gia vào vụ án nữa. Nghỉ hưu rồi vậy mà cuộc sống ảm đạm thế này, phải đổ mồ hôi giữa ngày nắng, không khỏi thương cảm cho chuyên gia hàng đầu lại không có được đãi ngộ xứng đáng.
Không đúng, vẫn không đúng, hai người họ cười nói vui vẻ thế kia cơ mà, An Gia Lộ thấy suy nghĩ của mình sai chỗ nào đó rồi. À phải, đây chắc chắn không phải phương thức mưu sinh ...
Nhưng thế thì làm sao lại chịu vất vả? An Gia Lộ có chút hoang mang đi về phía hai người họ, thế rồi khi sắp tới gần cô khựng người ...
Một cô gái mặc váy hoa nhỏ màu trắng, để mái tóc suôn thẳng tự nhiên, nhìn một cái có cảm giác tươi mới nhẹ nhàng, tươi như quả trứng gà vừa mới bóc vỏ, làm người ta sợ chạm nhẹ vào cũng để lại vết bẩn vậy, cô gái mang nước uống tới cho hai người kia, bình nước chanh đá, trông dáng vẻ giống giáo viên trong trường, giống con gái ông già, càng giống ... giống bạn gái Dư Tội? An Gia Lộ nhìn thấy cô gái đó lấy khăn tay trên người ra thân mật thấm mồ hôi trên trán Dư Tội, lòng tức thì không khỏi nảy ra nghi vấn đó.
Nếu nghi vấn này xác thực, vậy thì đã có đáp án cho thái độ lạnh nhạt khó lý giải của Dư Tội rồi, lúc đó trong lòng cô không nói ra được là lửa giận hay hờn ghen, vì cô gái kia đủ xinh đẹp khiến cô ghen tỵ, vì vẻ mặt đáng ghét của Dư Tội làm cô tức giận.
Sở Tuệ Tiệp rất mẫn cảm, phát hiện ra có nữ cảnh sát đang nhìn mình thù địch, lòng khẩn trương kéo Dư Tội chỉ: “ Ai thế?”
“ Hả?” Dư Tội đang uống nước vừa quay đầu nhìn thấy An Gia Lộ đứng đó từ bao giờ, giật mình, phun nước ra ngực:
“ Sợ thành như thế sao?” Sở Tuệ Tiệp ngạc nhiên:
Trong chớp mắt An Gia Lộ đã đổi sang nụ cười cao ngạo, thong thả đi tới, trong ánh mắt ngờ ngàng của hai người kia, đứng trước mặt cả ba:” Thật là trùng hợp, Dư Tội, không phải cậu tới tổng đội tập huấn à? Sao lại ở đây?”
“ Mình tới đây giúp bác Mã.” Dư Tội không tin có sự trùng hợp như thế, nhưng bảo An Gia Lộ theo dõi mình tới tận đây càng khó tin:
An Gia Lộ không để cho y hỏi, càng không định giải đáp thắc mắc của y, rất lễ phép hỏi thăm Mã Thu Lâm. À, Lão Mà hiểu ngay, có điều ông không phải là mục tiêu, chớp mắt cái, An Gia Lộ quay sang Sở Tuệ Tiệp, đối diện với người mặc cảnh phục, Sở Tuệ Tiệp bản năng rụt người lại, vì thế cô cảnh sát càng được thể: “ Dư Tội, ai thế, bạn gái của cậu à?”
Không phải thế, Dư Tội và Sở Tuệ Tiệp cùng lắc đầu, động tác giống nhau y hệt, càng giống nói dối.
“ Thật xứng đôi.” An Gia Lộ tủm tỉm cười nắm tay Sở Tuệ Tiệp:
Sở Tuệ Tiệp khơi chút khẩn trương, giới thiệu mới biết là giáo viên trường câm điếc, sắc mặt An Gia Lộ dễ coi hơn vài phần, tự giới thiệu là bạn học của Dư Tội, nhấn mạnh chỗ bạn học, rất trang trọng, rất rõ ràng, sau đó nhoẻn miệng cười với Dư Tội. Lão Mã cũng nghe ra sặc mùi cảnh cáo.
“ Tôi còn có lớp học, mọi người cứ nói chuyện đi, khi nào rảnh tới chơi.” Sở Tuệ Tiệp cảm giác cô cảnh sát kia làm sao đó, không muốn dính dáng vào chuyện này, vội vàng bỏ đi:
Dư Tội chỉ vẫy tay tạm biệt thôi cũng bị An Gia Lộ trừng mắt một cái, ánh mắt đó làm y bất giác phải rụt tay lại, khiến cô càng thêm đắc ý:” Cháu phải đi làm rồi, tạm biệt bác Mã.”
“ Ừ, đi thong thả.” Mã Thu Lâm vẫy tay rồi đẩy Dư Tội một cái:
Dư Tội khách khí: “Để mình tiễn bạn.”
“ Ai thèm, hừ.” An Gia Lộ xoay người, để lại cho Dư Tội bóng lưng yểu điệu:
Nhìn cô vẫy tay chặn xe taxi, nhìn cô lên xe đi mất, Dư Tội chỉ biết thở dài, vừa muốn giải thích hiểu lầm này, vừa nghĩ như vậy có lẽ cũng tốt, bần thần một lúc quay người lại, bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Mã Thu Lâm, hơi cáu: “ Bác Mã, bác đừng cười dâm tiện như vậy được không?”
“ Ha ha ha, không, thật không nhìn ra, cậu mà có tác phong sinh hoạt thật, nguyên nhân tốt như thế, đủ khiến cậu sản sinh động cơ bất lương, ha ha ha ..” Mã Thu Lâm nhìn Dư Tội rầu rĩ, ông cười càng vui vẻ:
….. ………….
Cùng lúc đó có người cười không nổi, chính là Sử Thanh Hoài, hắn đang ở văn phòng thuộc sở công an tỉnh, nhìn hai đòng nghiệp đang xem ghi hình mà hắn mang tới.
Nơi này có tên đầy đủ là văn phòng nghiên cứu xử lý nguy cơ và an toàn công cộng, người trong nghề gọi đơn giản là văn phòng số bốn, người ngoài không biết, mỗi khi xảy ra án mạng hoặc vụ án nổ súng, đều do nhân viên của văn phòng này ra tay đánh giá trị liệu mức độ chấn thương tâm lý của nhân viên cảnh sát.
Chủ nhiệm văn phòng họ Từ tên Hách, chạc ngũ tuần, chuyên gia có tiếng trong nghề, Sử Thanh Hoài mỗi lần tới thỉnh giáo đều gọi là thầy. Khi lập kế hoạch này hắn cũng tới hỏi ý kiến chủ nhiệm Từ, được ông tán đồng ...
Người còn lại là Tiêu Mộng Kỳ, nữ, 27 tuổi, tốt nghiệp trường sĩ quan cảnh sát, từng tới tổng bộ interpol tại Pháp học 9 tháng, chuyên ngành tâm lý học cảnh sát, đại bộ phận cảnh sát từng nổ súng, giết nghi phạm đều quen cô. Sau khi về nước, cô chủ yếu phụ trách tư vấn tâm lý, phòng nghiên cứu này sắp thành bộ phận hậu cần chuyên môn cho cảnh sát rồi.
Cô gái này, tuổi ít hơn Sử Thanh Hoài, nhưng cảnh hàm lại cao hơn hắn hai cấp, mặc dù ở bộ phận kỹ thuật thì hàm tương đối cao, nhưng chưa tới 30 mà đã là cảnh đốc thì toàn tỉnh gần như không có. Đương nhiên, Sử Thanh Hoài không có chút ghen tỵ nào, trong mắt hắn, Tiêu Mộng Kỳ chuyên tâm nhìn màn hình, nét đẹp mềm mại hòa trộn với sự mạnh mẽ của bộ cảnh phục, trong mắt hắn giống như bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, đẹp tới thành ý cảnh, càng nhìn càng mê.
Hắn liên tưởng tới Đôn Hoàng Phi Thiên bay mua trên trời, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, mũi hơi hếch, mắt dài, giúp hắn chẳng hề phiền chán bởi thời gian dài chờ đợi.