Trái tim như bị ong chích một cái, An Gia Lộ sao lại như thế này, bần thần một lúc mới hỏi được: “ Nguyên nhân?”
“ Bạn cũng nhìn thấy rồi đấy, tập huấn hạn chế tự do, bọn mình không thể tùy tiện đi khỏi tổng đội.” Dư Tội đưa ra lý do chính đáng:
Cớ, chỉ là cái cớ, An Gia Lộ hiểu Dư Tội cố tình giữ khoảng cách với mình, dài giọng: “ Vậy thì tiếc quá.”
“ Đúng là tiếc thật đấy.” Dư Tội thuận miệng đáp:
A, tức chết đi được, An Gia Lộ có dấu hiệu lửa bốc lên đầu rồi, nam nhân có thể bình thản trước mặt cô không có nhiều, huống hồ trước kia là người ít bình thản nhất, vì thế cô thay đổi phương thức, cao ngạo nói:” Vậy hẹn gặp lại.”
“ Ừ, trưa gặp lại.” Dư Tội chẳng ngẩng đầu lên, vừa thở vừa nói đứt quãng:
An Gia Lộ xoay người đi, lại chưa cam lòng: “ Mình cho cậu cơ hội rồi đấy nhé, không phải cậu giận mình chứ?”
“ Mình không giận bạn, mà là nực cười cho bản thân không tự lượng sức, mình là cái gì mà thay thế được vị trí của anh ta trong tim bạn chứ.” Dư Tội đột nhiên nói:
An Gia Lộ sững sờ, cô hiểu ra rồi, té ra cả hai người đều hiểu chuyện ấy, chẳng qua không muốn thừa nhận sự thực đơn giản ấy mà thôi, một người cao ngạo tới không muốn thừa nhận, một người không cam tâm, kết quả sự thực vẫn là sự thực ...
Tiếng bước chân vội vã như bỏ trốn đi xa dần, Dư Tội chống đẩy thêm vài cái, rốt cuộc chẳng thể giả bộ được nữa.
Không khí lúng túng đó kéo dài tới tận bữa trưa, Lý Mân miệng rộng cùng hai cô gái nói không ngớt, đám nam nhân tận tình chiếu cố An mỹ nữ, An Gia Lộ với ai cũng nhiệt tình, riêng với Dư Tội là lãnh đạm.
Lại là cái trò đó, Dư Tội nghĩ cũng thấy phiền phức, y sẽ không chiều theo tính đỏng đảnh của cô công chúa này. Y không thích chuyện tình cảm lằng nhằng không rõ ràng, càng ghét làm vật thay thế của bất kỳ ai, ăn qua loa bữa trưa rồi đi trước, về phòng nghi ngơi, chẳng ai giữ, An Gia Lộ thậm chí không nhìn lấy một cái.
Cứ tưởng thế là xong, nhưng hai người như đôi oan gia vậy, ăn cơm xong ở tổng đội, An Gia Lộ đưa Tế muội tử về cửa hiệu trước rồi về đơn vị, nửa đường qua cửa kính xe taxi không ngờ lại nhìn thấy Dư Tội đang đợi xe bus, chỗ này cách tổng đội tới mười mấy km, không phải nói nghỉ ngơi sao, trưa thế này còn đi đâu chứ, chỉ thoáng qua y đã lên xe bus rồi, tích tắc cô đưa ra quyết định.
Quay đầu, đuổi theo cái xe bus đó.
Không nhất định là thích, nhưng chắc chắn có cảm giác kỳ quái thúc đẩy An Gia Lộ tìm ra chân tướng.
Thời tiết nóng quá mức, chẳng những con người không chịu nổi mà cây cối cao lớn hai bên đường cũng mệt mỏi rũ lá xuống, họa hoằn mới có cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi nóng hầm hập ở mặt đường, một ngày nóng bất thường, đang dần trở nên bình thường ở cái thời buổi biến đổi khí hậu là thứ từng người có thể cảm thụ được chứ không cần chuyên gia hay nhà khoa học nào cảnh báo.
Một buổi trưa như thế không có lý do đủ quan trọng thì chẳng ai lại ra khỏi nhà.
Từ trên xe bus nhảy xuống, theo dòng khách không đông đúc cho lắm xuống con phố không mấy sầm uất, hai bên đường còn giữ lại những cây cổ thủ tỏa bóng râm, Dư Tội chạy về phía trường học, lúc sau lại chạy ra, men theo tường vây quanh trường tìm kiếm rất lâu mới thấy.
Trước mắt, cách không xa, có ông già đội cái mũ rộng vành đan bằng trúc, xách một cái xô, tay cầm xẻng nhỏ, đang ra sức cạo quảng cáo dán trên tường, nhìn ông mồ hôi đấm đìa dính bết mái tóc hoa râm, Dư Tội không biết sao lại thấy buồn cười, chả giúp, dựa vào tường cười khành khạch rất láo.
“ Thằng tiểu tử thối, tới đây giúp không thì bảo?” Mã Thu Lâm quay sang quát:
“ Dạ ...” Dư Tội chạy tới chọn cái bay, Mã Thu Lâm quét nước tẩy rửa, hai người mím môi mím lợi kỳ cọ:
Vừa cạo vừa chửi thầm Lý Nhị Đông với Đậu Hiểu Ba, trước kia hai thằng đó làm trò này ở Quảng Châu, phải thừa nhận thứ này khó đi thật, nước tẩy rửa bình thường rửa không đi, lại còn phải dùng thêm sức nữa mới miễn cưỡng còn cái bóng mờ.
Dư Tội làm một lúc đã lau mồ hôi:” Bác Mã, vô ích thôi, qua đêm nay bọn chúng lại tới phun, mai lại như cũ.”
“ Có người quản dù sao cũng tốt hơn là bỏ mặc, rảnh mà.”
“ Cứ đợi chúng phun cho mặt tường đen xì rồi không còn chỗ nữa, thế là chúng phải bỏ thôi.”
Mã Thu Lâm cười, vừa cạo vừa nói:” Đúng thế, nhưng đợi tới khi đen xì rồi thì trường cũng không còn hình tượng gì nữa. Chúng ta cứ cạo, bọn chúng thấy không hiệu quả, nói không chừng cái tường này bớt đi được phần nào ... Nhìn đối diện xem.”
Dư Tội quay đầu lại, là cái tổ dân phố, đoán chừng vì chẳng ai chăm lo, không còn nhận ra được cái tướng trước kia màu gì nữa, toàn biến thành quảng cáo rồi, trông rất phản cảm, nhìn trường học, chỉ lờ mờ thôi, mỹ quan hơn nhiều.
Đúng, dù sao cũng có khác biệt, Dư Tội cười, ngồi xuống tiếp tục làm việc, y rất thích ở cùng ông già rảnh việc này, tuy cũng làm việc khác người, nhưng ngày ngày ông đều vui vẻ, chẳng như mình, toàn tự chuốc lấy phiền não vào thân.
“ Tiểu Dư à, lại tới thăm Tuệ Tuệ à?”
“ Làm gì có, cháu tới chơi với bác mà.”
“ Vớ vẩn, mượn cớ thăm tôi, tìm con bé đó là thật chứ gì, biết thừa.”
“ Bác Mã này, sao bác cứ muốn gán ghép hai bọn cháu với nhau vậy? Cứ như bác chỉ sợ cháu không phạm vào vấn đề tác phong sinh hoạt thôi vậy.”
“ Đừng có dát vàng lên mặt, bằng vào cái mặt cậu muốn phạm tác phong sinh hoạt cũng khó.”
“ Hả, bác Mã, mắt bác kém đi rồi đấy, kỳ thực cháu đã nhiều lần phạm vào tác phong sinh hoạt.”
“ Khoác lác, tôi không tin, chẳng lẽ các cô gái bây giờ lại có khẩu vị nặng thế.”
“ Oa, bác Mã, bác theo kịp thời đại rồi đấy, biết cả khẩu vị nặng ...”
Một già một trẻ tán gẫu rất tâm đầu ý hợp, thi thoảng Dư Tội chép miệng, sờ túi, Mã Thu Lâm cũng chép miệng, đánh một cái, cảnh báo y không được cám dỗ ông tái nghiện.
Dư Tội đành cố nhịn, hai người giám sát lẫn nhau, đã thời gian dài không hút thuốc, ở phương diện này Mã Thu Lâm làm tốt hơn Dư Tội nhiều, tận nửa năm không hút điếu thuốc nào.
Chỗ nào hai người đi qua, tường liền sáng sủa hơn không ít, Mã Thu Lâm nhìn Dư Tội mím môi mím lợi cạo tường, ánh mắt hiền từ hơn cả nhìn con cháu: “ Đang tập huấn kia mà, hôm nay vì sao lại tới ?”
“ Cháu hơi buồn bực, nên xin nghỉ nửa ngày.”
“ Buồn bực chuyện gì, vì tiếp xúc với nghi phạm à?”
“ Cháu chả có vấn đề gì về chuyện đó.” Dư Tội lẩm bẩm:
Mã Thu Lâm rất tinh đời: “ Hà, tôi hiểu rồi, cậu thể hiện thân thủ nhưng không ai vỗ tay chứ gì?”
“ Chuyện đó thì cháu cũng quen rồi, cháu chả cần họ khen ngợi, chỉ là chướng mắt, đến chân tướng cũng không tiếp nhận được còn đòi phá án ... Bác biết không cái tên khoa trưởng Sử còn bảo cháu, đừng có hỏi vấn thẳng thắn như thế, phải chiếu cố tâm tình của đồng đội, còn bọn họ thì nhìn cháu như quái vật, còn né tránh cháu.” Giọng Điệu Dư Tội đầy khinh miệt:” Đi phá án mà lại né tránh tội ác, thần kinh.”
Ai ngờ Mã Thu Lâm không tán thành: “ Cậu nên chiếu cố một chút thật, cho rằng ai cũng có dây thần kinh thép như cậu à?”
“ Cháu chiếu cố tới họ mới làm thế ... Đây đâu phải thứ công việc hay ho gì, chịu không được đi càng sớm càng tốt, đợi đến lúc nhận ra mình là còn ếch trong nồi đang sôi, muốn nhảy đã muộn. “ Dư Tội có hành vi quá khích đoán chừng là cố ý:
“ Ồ, cậu nói thế cũng đúng.”
Dư Tội nghe mà chán hẳn, ông già này thành người ba phải rồi, chả có tí chính kiến nào, y chỉ cười, không nói nữa.