Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 553 - Q5 - Chương 036: Tri Ngã Tâm Ưu. (2)

Q5 - Chương 036: Tri ngã tâm ưu. (2) Q5 - Chương 036: Tri ngã tâm ưu. (2)

“ Du Phong.” Dư Tội đuổi kịp Du Phong, chạy song song với hắn, hắn chỉ ừm một tiếng: “ Cảm giác mấy ngày thực nghiệm thế nào?”

“ Tôi thà nổ súng bắn chết chúng chứ không muốn thấy chúng hí hửng khoe tội ác của mình.” Du Phong không nhìn Dư Tội, cảm giác chính nghĩa của chàng trai này khá mạnh, đương nhiên vì thế phản cảm kiểu nói chuyện của Dư Tội với đám tội phạm:

“ Tôi có kiến nghị này luôn muốn nói với anh, tôi không có ý gì, anh đừng hiểu lầm.” Với Du Phong, Dư Tội khéo léo hơn chút, người này không đơn thuần như Lý Mân:

“ Nói đi.” Du Phong trước khi có chút xem thường Dư Tội, bằng cấp thấp, nói chuyện hay chửi tục, nhưng tuần qua ở phương diện nào đó Dư Tội đã thành công khiến hắn không dám xem thường nữa, mà muốn tránh xa rồi:

“ Tôi kiến nghị anh nên tập trung thi kế toán cao cấp, có cơ hội nên rời khỏi đây, chỉ thế thôi.” Dư Tội tiếp tục chạy với tốc độ bình thường của mình:

“ Này, nói dở chừng vậy à?” Du Phong đuổi theo: “ Thế là sao? Sao cậu lại kiến nghị như thế?”

“ Anh nghĩ gì về tôi, đặc biệt là tuần qua.” Dư Tội hỏi thẳng:

“ Nếu không phải cùng một đội, tôi sẽ nghi ngờ xuất thân của cậu.”

“ Đó là nguyên nhân tôi khuyên anh nên đi, vì anh tiếp xúc với tội phạm đủ nhiều, anh cũng thành tôi bây giờ, anh không chấp nhận được tôi, thì sau này càng căm ghét bản thân, thế mới gọi là bi kịch.”

Du Phong nghe xong giống Lý Mân, đứng ngây ra giữ đường chạy, Lý Mân chạy tới:” Sao thế, cậu ta nói gì với cậu?”

“ Chị Lý, chị có thấy chúng ta quá ngây thơ không?”

Hai người nhất thời chỉ biết nhìn nhau thở dài, hơn nữa nghĩ lại, mình cố ý phân chia rõ giới tuyến với Dư Tội hơi quá đáng. Còn chưa biết phải làm sao thì Thử Tiêu đột nhiên hét lớn, như tên rời cung chạy đi, ở phía cửa thao trường có hai cô gái, cứ như là chuyên môn tới thăm Thử Tiêu vậy, một cao ráo duyên dáng, một thì nhỏ nhắn xinh xinh, đến cả Tào Á Kiệt cũng nhìn không chớp.

“ Vợ ơi, sao em đến đây ... Nhớ em chết mất.” Thử Tiêu chạy tới ôm lấy cô gái nhỏ nhấc bổng lên quay vòng vòng, tức thì tiếng cười như chuông ngân vang vọng thao trường nóng bức:

Tào A Kiệt không dám tin, cô bé đó như em gái học sinh, hô lớn:” Thử Tiêu, vợ cậu thật à?”

“ Chưa lấy giấy, cơ bản cô ấy không chạy được nữa rồi.” Thử Tiêu cười ha hả, khiến Tế muội tử nhéo hắn một cái, xấu hổ bảo hắn bỏ mình xuống:

“ Oa oa oa ... Có phải Tế muội tử không, làm quen chút, tôi là Chị Béo của Thử Tiêu, ha ha ha ...” Lý Mân nghe Chu Văn Quyên kể về cô vợ nhặt được này rồi, thân thiết nắm tay Tế muội tử, chắc cân nặng chưa bằng một nửa Thử Tiêu:

Mọi người giới thiệu lẫn nhau, Tế muội tử là nhân vật chính, nhưng gây chú ý hơn lại là nhân vật phụ, họ An tên Gia Lộ, mặc cảnh phục mùa hè, vóc dáng thon thả, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là cặp chân dài miên man. Họ chưa nghe thấy Thử Tiêu nói tới bao giờ, biết mình có nữ đồng nghiệp xinh đẹp thế này, hai anh chàng kia càng nhiệt tình.

Lúc này bọn họ mới chạy được một nửa quãng đường, song không ai định chạy tiếp rồi, dù sao lãnh đạo cũng đã đi, cả hạng mục nhảy hố cát cũng bỏ luôn.

Đám đội viên nhiệt tình vây quanh hai cô gái hỏi chuyện, An Gia Lộ lại có vẻ thiếu tập trung, cô nhìn thấy Dư Tội đang chạy ở trên thao trường, quần cộc, áo ba lỗ, phơi nắng đen mấy phần, khỏe khoắn hơn không ít, tựa như con báo săn tràn đầy sinh lực, tạo xung động thị giác không tệ. Dư Tội không thuộc hàng điển trai nhưng càng trưởng thành lại càng có vị nam nhân, nhất là khi chuyên tâm luyện tập thế này,

Dư Tội chạy nốt một vòng rưỡi mới đi tới hỏi thăm họ, rất vui vẻ, thậm chí còn chủ động nói: “ Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, để tôi lấy nước.”

Đề nghị của Dư Tội rất được lòng người, Lý Mân càng mong y đi chỗ khác, giờ tiếp xúc với y vẫn thấy không thoải mái, có chút hổ thẹn. An Gia Lộ mơ hồ nhận ra khuôn mặt cao hứng đó có vài phần chỉ là khách khí, mấy tháng rồi không gặp, đã xa cách nhiều.

Vợ tới rồi, Tiêu ca tất nhiên là vui hết biết, khoe khoang thành tích huấn luyện, nói rằng mình giảm được những mấy cân, lại khen vợ làm món ăn ngon, đắc ý khoe khoang năm xưa làm sao kiếm được cô vợ xinh đẹp ôn nhu đảm đang này, làm mấy người kia cười suốt. Lúc sau Dư Tội quay lại, phân phát nước khoáng lạnh cho mọi người, tới lượt An Gia Lộ, tay hai người khẽ chạm nhau làm y khựng lại một chút, hình như là An Gia Lộ cố ý, vẫn giữ nụ cười đúng mực, vặn nắp chai, tu ừng ực ...

Bên trong làm sao bình thản như vậy được.

Sự thản nhiên đó làm An Gia Lộ có chút bị kích thích, lần đầu mang hoa hồng nát tới tỏ tình sao mà đáng ghét thế, về sau ân cần theo đuổi rất lâu lại thấy đáng yêu, còn giờ gió thoảng mây bay, không rõ là thật hay giả vờ.

Thật hay giả cũng là một loại thái độ, giống như áo gấm đi đêm chẳng ai quan tâm vậy, khiến cô rất thất vọng.

Đương nhiên mấy người còn lại thì cực kỳ ân cần, Lý Mân rủ Tế muội tử xuống bếp, Tế muội tử nói mang bạch thiết kê sở trưởng của cô tới làm Thử Tiêu nuốt nước bọt, Tào Á Kiệt và Du Phong hiển nhiên không cách nào kháng cự nổi vẻ đẹp của An Gia Lộ, tranh nhau bắt chuyện, hòng thu hút sự chú ý của mỹ nữ, dù chỉ là một ánh mắt.

Dưới tình huống đó Dư Tội tất nhiên là bị bỏ quên.

“ À, mọi người cứ đi trước đi, tôi nói chuyện với bạn học vài câu.” Đắc ý đi một quãng xa rồi, An Gia Lộ quay đầu lại thì Dư Tội đang ở bên hố cát, tăng tốc lấy đà rồi nhảy, tựa hồ mọi chuyện chẳng hề ảnh hưởng tới y, cô bặm môi chạy ngược lại:

Mấy vị kia trố mắt, chẳng lẽ nào hai người này có gì đó, Thử Tiêu cho tới giờ vẫn phản đối mối quan hệ của hai người họ, hời hợt nói: “ Bạn học mà, thế nào cũng phải nói vài câu.”

Gần rồi, cô chạy tới rất gần chuyển sang đi chậm, nhìn thấy Dư Tội mồ hôi đầm đìa, áo ba lỗ dáng vào da thịt, giọt mồ hôi lóng lánh lăn trên da thịt khỏe khoắn dưới ánh mặt trời, tựa hồ có ma lực nào đó. Cô giữ khoảng cách không xa không gần nhìn, còn Dư Tội vẫn tập nhảy, hai con người cô độc giữa thao trường mênh mông.

Lại nhảy thêm một lần nữa, Dư Tội có vẻ mệt rồi, ngồi luôn bên hố cát, tùy ý hỏi:” Sao không đi với họ?”

Giống câu hỏi, nhưng quá bình đạm tựa như hỏi cho có mà không quan tâm tới câu trả lời, An Gia Lộ không trả lời mà hỏi:” Vì sao mỗi lần gặp cậu, hình như cậu đều thay đổi?”

“ Không phải bình thường à? Giống như mình nhìn bạn, mỗi thời khắc đều thay đổi.” Dư Tội nhìn ra An Gia Lộ nhất định bỏ làm chạy ra ngoài, vẫn còn mặc đồng phục, người cao ráo, đường cong quyến rũ, cứ như chuyên môn chú thích cái gì gọi là đồng phục dụ hoặc, khiến người ta muốn phạm tội:

“ Thế à, mình thay đổi thế nào?” An Gia Lộ có hơi chột dạ, song không để lộ ra:

“ Mỗi lần đều trở nên xinh đẹp hơn, bạn không tự nhận ra sao?” Dư Tội lau mồ hôi, nhe răng cười:

Vẫn là lời không biết xấu hổ ấy, có điều hình như khác trước rồi, ánh mắt kia trong veo bình thản, không còn làm An Gia Lộ tim đập thình thịch đề phòng nữa.

Cảm giác an toàn, đi cùng đó là hụt hẫng, An Gia Lộ lại đi tới vài bước, Dư Tội không đứng lên chào đón mà tựa hồ buồn chán leo lên sân cỏ chống đẩy, cơ bắp cuộn lên tràn đầy sinh lực, An Gia Lộ có vẻ muốn hóa giải lúng túng xa cách lâu ngày:” Vậy có muốn hẹn hò với cô gái xinh đẹp ấy không?”

Dư Tội một tay sau lưng, chống đẩy một tay, vẫn có sức trả lời:” Không.”

Bình Luận (0)
Comment