Sau một tuần thử tiếp xúc với tội phạm, lại có một hàng rào dựng trước mặt Sử Thanh Hoài.
Hiệu quả không hề tệ, thực tế thì còn vượt kỳ vọng của hắn, hắn thấy mấy người này đối diện với đám trọng tội đó chưa sợ mất ăn mất ngủ đã là không tệ, nhưng mà khi xem ghi hình hiện trường thì hắn cũng câm nín.
Trương Tứ Hải, tên nghi phạm cố ý giết người, ở lần thẩm vấn thứ hai, hắn thản nhiên kể sau khi giết lão đại, cùng nhân tình của lão đại quan hệ ngay ở hiện trường, hắn hào hứng kể cô ta chống cự ra sao, bị hắn đè lên bàn làm việc xé váy áo thế nào, trong khi cách đó trong gang tấc là thi thể chưa xử lý.
Vương Thiếu Dương, nghi phạm chính của ngân hàng chui, bị bắt về tội rửa tiền, khi bị thẩm vấn thì cũng giống tên kia, hứng thú khoe sở thích của mình, là sưu tầm giày cao gót của nữ nhân, là loại đi rồi cơ, có hơi người ấy, hắn thích ngửi mùi đó.
Ừ thì mê chân đã đành, không ít người có sở thích hơi kỳ quặc đó, nhưng có tên ghê tởm hơn là Tôn Phi, nghi phạm tham ô ngân hàng, đây là tội phạm trí tuệ cao, nhưng đãi ngộ trong trại giam không ra sao, khi bị đội viên thành công hỏi ra tâm sự, hắn khóc lóc ở trong đó hắn là nhân vật bị người ta cưỡng bức, không chịu nổi lăng nhục nữa rồi.
Chưa hết, Lý Tử Đào, nhân vật số hai của băng nhóm XHĐ, có sở thích tự tàn, cánh tay và ngực toàn là vết rạch cùng bỏng thuốc lá, điên dại như con dã thú, nghe nói cảnh sát thẩm vấn hắn xong phải đi điều trị tâm lý.
Dư Tội gặp hắn nói đúng một câu, nỗi đau là khoái cảm tồn tại, người anh em kia sau đó chỉ hận quen nhau quá muộn, khoe ra hàng chục cách ngược đãi bản thân ... Làm Sử Thanh Hoài mặt tái đi.
“ Mẹ nó chơi con đó sướng thật, nó vừa kêu vừa khóc sướng tê người.”
“ Chỗ đẹp nhất của nữ nhân chính là đôi chân hoàn mỹ, khiến người ta sinh ra dục vọng phát ra từ nội tâm, cái đó gọi là thú dục, đỉnh cao mọi loại dục vọng.”
“ Chúng cưỡng bức tôi tới nghiện rồi, tôi chỉ cần bất cẩn một chút là có kẻ đè lên lưng .... Lũ khốn nạn, thậm chí không dùng xà phòng ...”
“ Kỳ thực người và lợn không khác gì nhau, cũng biết đau, người kêu còn khó nghe hơn cả lợn. Thật đấy, tôi chỉ đập hắn vào ngón tay thôi mà mẹ cha nó, kêu tới cả mấy con phố cũng nghe thấy ...”
Sử Thanh Hoài ấn nút ngừng, trán có chút mồ hôi, mặt nhợt nhạt, thực tế và lý luận luôn khác biệt, hắn nghiên cứu tâm lý tội phạm, không lạ gì thứ này, nhưng chỉ là báo cáo giấy tờ, giờ đối diện với từng gương mặt hưng phấn, hung ác, đau khổ, miêu tả chân thực cảm xúc đã không chịu nổi. Đó còn là xem qua màn hình, còn người đối diện trực tiếp với thực tiễn, Du Phong lúc nào cũng bộ dạng suy sụp Lý Mân lúc đầu nhiệt tình tích cực là thế vậy mà giờ im lìm, không vực dậy được tinh thần.
Có tiếng gõ cửa, Sử Thanh Hoài mời vào, Dư Tội mở cửa bước vào văn phòng, quy củ kính lễ:” Khoa trưởng Sử, anh tìm tôi?”
Vừa mới từ thao trường tới, quần thể thao áo ba lỗ, đầu ướt đẫm, trời nóng, thời gian qua huấn luyện làm Dư Tội phơi đen vài phần, nếu đơn thuần nói tới huấn luyện thể lực, Dư Tội xếp hàng hàng ngũ ưu tú rồi. Sức mạnh không có gì nổi bật, nhưng độ dẻo dai, nhất là kiên trì thì không nhiều người so được.
Sử Thanh Hoài đưa cho cốc nước, đợi Dư Tội nghỉ ngơi một lúc hỏi:” Không có gì cả, chỉ muốn nói riêng cậu một điều, mấy ngày qua tiếp xúc với những nghi phạm kia, cậu có suy nghĩ gì?”
“ Không có suy nghĩ gì, tôi chỉ làm theo kế hoạch.” Dư Tội đáp thản nhiên:
“ Ý tôi nói là ...” Sử Thanh Hoài cân nhắc từ ngữ:
“ Tôi hiểu ý anh, thực sự không có gì để nói cả, những kẻ đó đơn thuần vì lòng tham, biến thái hoặc tàn bạo thôi, không hề phức tạp, chúng đáng tội, chẳng có gì để kể.” Dư Tội liếc mắt nhìn qua màn hình ấn nút dừng, đoán ra phần nào:
Sử Thanh Hoài hít sâu một hơi:” Dư Tội, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nhắc cậu phương thức hỏi chuyện nghi phạm, đừng nên thẳng thắn như thế, giữ lại phần nào đó được không ... Ý tôi là năng lực chịu đựng của đội viên không cao như cậu, đâu phải khơi thứ tối tăm nhất ra, dù sao không liên quan tới vụ án.”
Dư Tội không đáp.
“ Được rồi, chỉ thế thôi, đây không phải là phê bình, chỉ cần cậu có thái độ chính xác.” Sử Thanh Hoài nhấn mạnh:
“ Vâng, tôi hiểu.” Dư Tội ưỡn thẳng lưng, chẳng hề có ý phân bua gì cả:
Sử Thanh Hoài định nói rất nhiều, tới đây lại không biết nói gì:” Tiếp tục huấn luyện đi.”
“ Vâng.” Dư Tội kính lễ rời phòng:
Hình như có cái gì đó không đúng? Sử Thanh Hoài lẩm bẩm trong lòng, hắn nghĩ không ra, đem toàn bộ tài liệu theo, chuẩn bị về tỉnh thành thẩm vấn xử trưởng Hứa, tốt nhất là có thể nói chuyên gia tâm lý trên tỉnh, bọn họ thường xuyên tiếp xúc với nhân viên chấn thương tâm lý, hẳn là giúp ích được.
Năm người nhìn thấy xe của khoa trưởng Sử rời đi, khỏi nói, Thử Tiêu lười biếng ngay, ngồi bịch xuống bãi cỏ, đoán chừng không muốn ngồi dậy nữa rồi.
Dư Tội vẫn giữ tốc độ đều đặn, căn bản không cần ai giám sát, rất chuyên tâm, gần hai tháng huấn luyện đã giúp y khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Thời gian qua không chỉ sinh hoạt điều độ giờ giấc, ăn uống đủ dinh dưỡng, lại còn cai rượu, cai thuốc, từ thời tốt nghiệp tới giờ mới sống quy luật như thế, ngoại trừ thi thoảng nhớ tới chị Lâm thì rất ít việc phải suy nghĩ, trạng thái thể chất lẫn tinh thần rất tốt.
Lý Mân vẫn chạy ục ịch, mặt phờ phạc khổ sở, cô gái này rất giàu nghị lực nên khổ thì vẫn chạy. Du Phong thì vào trạng thái rồi, không có gánh nặng trên người, đã có thể hoàn thành huấn luyện. Ông chủ Tào càng khả quan, bụng nhỏ đi song da thịt trên mặt lại nhiều hơn, bỏ đi được một mối lo, cuộc tập huấn này với hắn như đi điều dưỡng.
Tác dụng phụ của một tuần thử nghiệm tiếp xúc với tội phạm rõ ràng, mọi người có phần né tránh y, đặc biệt là Lý Mân với Du Phong, ăn cơm cũng tránh ngồi với y.
Vốn Dư Tội không bận tâm tới người khác nghĩ gì về mình, y chẳng định thay đổi bản thân, chỉ vừa rồi Sử Thanh Hoài cũng chú ý quan hệ trong đội vừa có chút gắn kết lại bắt đầu rời rạc.
Khẽ thở dài, dù sao cũng không ghét mầy người này, Dư Tội chạy đuổi theo Lý Mân bắt chuyện:” Chị Lý, có vài câu muốn nói với chị.”
“ Nói đi.” Lý Mân thở hổn hển có phần lãnh đạm:
“ Có phải mấy ngày qua cách tôi thẩm vấn thấy chị không thoải mái?” Dư Tội không mấy khi vòng vèo:
“ Đúng thế.” Lý Mân chạy chậm lại, cô gái này thẳng tính:” Vì sao cậu thích hỏi những chi tiết buồn nôn như vậy, nam nữ đã đành, nam nam cũng không bỏ qua.”
“ Vì những chuyện riêng tư nhất mới phản ánh chân thật nhất về một con người, hôm đó tôi nhớ Thử Tiêu cũng đã nói rồi, chị không thể tiếp nhận, tôi khuyên chị rút lui sớm đi.” Dư Tội không dừng, chạy về phía trước:
Lý Mân tranh luận:” Đừng có mà kiếm cớ cho tâm lý tối tăm của mình, tôi thấy cậu và Thử Tiêu thích mấy chuyện kinh tởm đó thì có.”
“ Sai, không phải tôi thích, mà là tôi muốn biết, chị đánh giá đám tội phạm đó là cuồng vọng, u ám, âm hiểm, dâm uế, tàn bạo, biến thái ... Nhưng chị lại muốn né tránh góc khuất đó, không muốn tiếp xúc, vậy sau này chúng ta chi viện, đối đầu với bọn tội phạm như vậy mà chị còn không hiểu bọn chúng, thế chị giúp được ai, chị rút lui là đúng rồi.” Dư Tội chạy thẳng, không quay đầu lại nữa:
Lý Mân đứng đờ người tại chỗ, luôn học không nên mang sắc thái tình cảm nhìn nghi phạm, vậy mà giờ cô còn đem nó ra để nhìn cả đồng đội của mình.