Lý Mân tuy hơi khẩn trương, song vẫn theo nội dung đã chuẩn bị trước:” Họ tên?”
“ Trương Tứ Hải.”
“ Lần đầu tiên gây án là bao giờ, có nhớ không?”
“ Thời tiểu học, trộm một cái xe đạp ... Lâu lắm rồi.”
“ Vẫn còn nhớ vậy kia à?”
“ Đương nhiên, bán được 30 đồng, còn cao hứng hơn cả trộm một cái BMW.”
Thời gian lần đầu phạm tội, quá trình trưởng thành, cuộc sống, tình cảm, cùng với người có ảnh hưởng tới hắn, phác họa về cuộc đời sa đọa của một con người dần hiện lên, nghi phạm cũng chẳng có gì che dấu, có lẽ đó là bản năng của con người, không muốn mình biến mất chẳng còn dấu vết gì trên cõi đời này ...
Cách đó một tầng, Tào A Kiệt và Nghiêm Đức Tiêu cũng đã mở được máy nói của một nghi phạm khác.
Hạ Lợi Thuận, nhân vật số ba trong băng nhóm trộm xe, phá giải khóa điện tử cùng giải mã xe đều do hắn làm, theo hồ sơ cho thấy, khi bị bắt riêng trong nhà hắn tìm thấy hơn 100 bộ khóa điện tử khác nhau, Tào Á Kiệt khá hứng thú với người này.
Cao thủ thì cao thủ, nhưng mặt mũi thì thực sự là quá tệ, toàn tàng nhan làm người ta nhìn mà ghét, tóc xơ xác, nhìn đã thấy dinh dưỡng không tốt, ngồi ở đó run lẩy bẩy, xem ra bị cuộc sống trại giam làm cho sợ vỡ mật rồi, vâng vâng dạ dạ, Tiêu ca dọa vài câu sợ són đãi.
“ Lời tôi nói vừa rồi đã hiểu chưa?” Nghiêm Đức Tiêu nghiêm nghị nói: “ Tội của anh không nặng, phải tích cực chủ động khai báo với chính phủ, đó là lối thoát duy nhất của anh.”
“ Dạ dạ.” Nghi phạm gật đầu:
“ Vậy thì tốt, tiếp theo đây sẽ hỏi anh vấn đề kỹ thuật, nếu nói dối, vụ án này sẽ tra lại lần nữa, tất cả quy trình sẽ đi một lượt, rầy rà lắm đấy.” Thử Tiêu dọa dẫm:
Nghĩ phạm toàn thân run lên, khả năng nhớ lại hồi ức kinh khủng nào đó, liên tục gật đầu:” Vâng vâng, tôi không dám, không dám đâu ạ.”
Tào Á Kiệt biết tới lúc, hắng giọng hỏi:” Hạ Lợi Nhuận, các anh né tránh camera giám sát thế nào? Sao có thể qua mặt được hết camera giám sát?”
Hạ Lợi Nhuận lấm lét nhìn cảnh sát béo điệu bộ hung dữ, cẩn thận đáp:” Dùng đèn LED ạ.”
“ Nói cho rõ vào.” Thử Tiêu vỗ bàn:
“ Vâng, vâng, là dùng đèn led đeo một vòng quanh mũ hoặc là quần áo, camera giám sát dùng hồng ngoại sẽ vì cường độ sáng quá mạnh biến xung quanh thành màu trắng.”
“ Ra là thế.” Tào Á Kiệt không khỏi chấn kinh, một cái đèn LED siêu sáng có vài xu, vậy mà thành công qua mắt hệ thống camera hiện đại, mà mắt thường thì không thấy khác biệt:
Hứng thú càng lớn, hỏi chi tiết: “ Khóa mật mã thì sao, sao học được kỹ thuật này.”
Nghi phạm sớm bị đánh tan mọi tâm lý phản kháng vốn chẳng có là bao, thế nên thẩm vấn diễn ra thuận lợi vô cùng: “ Tôi từng làm thợ sửa chữa, dần dần tích lũy kinh nghiệm, chuyện này rất dễ.”
“ Dễ?” Tào Á Kiệt không tin: “ Anh nói tới phần cứng hay phần mềm?”
“ Đôi khi là phần cứng, hoặc cũng có thể là phần mềm, ra chợ trời mua cái tụ điện gốm, làm cái điều khiển mở khóa từ xa, chẳng qua là tốn công bấm nhiều hơn một chút.”
Nghi phạm trả lời rất hời hợt, Tào Á Kiệt chấn động không nhỏ, bảo sao trộm xe hoành hành như thế, nếu chỉ tốn mười mấy đồng để làm cái thiết bị mở khóa từ xa, há chẳng phải bãi đỗ xe thành sân sau nhà hắn à? Nuốt nước bọt hỏi:” Vậy thì thiết bị định vị sao?”
Nghi phạm lại tiếp tục cho câu trả lời bất ngờ:” Dùng một thiết bị tạo điện trở thấp, chặn tín hiệu trên xe, sau đó khiến cho tín hiệu phát một cách tuần hoàn.”
Tào Á Kiệt nhoài người tới:” Có loại thiết bị này à?”
“ Có chứ, chủ xe sẽ cho rằng là xe vẫn ở chỗ cũ.”
Tào A Kiệt nhìn hình ảnh một thiết bị điện tử có hình dạng cổ quái, không có vỏ ngoài, tựa như linh kiện nguyên bản nối thêm vài dây, theo nghi phạm chỉ cần tùy tiện ném nó ở xung quanh xe, trong đống rác cũng được, bọn chúng có đủ thời gian tháo thiết bị định vị ra, sau đó cứ ung dung mà đi.
Thậm chí hắn còn chẳng biết cái thiết bị kỳ quái này có nguyên lý hoạt động thế nào, lòng bị đả kích nặng, làu bàu trong lòng một câu, hỏi:” Bằng cấp của anh là gì?”
“ Hả? Bằng cấp gì?” Nghi phạm ngớ ra:
“ Hỏi anh tốt nghiệp trường nào, không hiểu à?” Thử Tiêu nặng lời giáo huấn:
“ Tôi học trường trung cấp kỹ thuật.” Nghi phạm thấy đồng chí cảnh sát có vẻ không hài lòng thì hơi cuống:” Chưa học xong thì ra ngoài làm công.”
Thử Tiêu nén cười nhìn Tào Á Kiệt đỏ mặt xấu hổ, rõ ràng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học kỹ thuật công nghệ Tây Bắc, vậy mà kém xa người ta, trong lòng hắn cũng hả hê lắm, đừng nghĩ bằng cấp cao mà vênh váo ...
Ở cái nơi tập trung tội ác này cũng là nơi tập trung đủ loại nhân tài, ở đây có thể xảy ra bất kỳ chuyện khiêu chiến sự nhẫn nại và tư duy, chỉ có một thứ không có, đó là thứ bình thường.
Trương Tứ Hải có một người mẹ tái giá bốn lần, cho nên hắn vinh dự có bốn người cha, hai người từng lao động cải tạo, một con ma men, một con bạc. Bởi thế chả có thói hư tật xấu gì mà hắn thiếu, thủa thiếu thời, trừ đánh nhau, trộm cắp thì chẳng còn gì, 14 tuổi đi làm công ở xưởng sửa xe, làm tới 6 năm, tạo dựng cơ sở vững chắc để trở thành tên trộm xe sau này.
Còn về phần vì sao đi vào con đường phạm tội thì thật khó nói, có lẽ là vì có thói quen trộm gà bắt chó? Hoặc cũng có lẽ là vì không chịu được chuộc sống vất vả, cũng có thể do cám dỗ xã hội, do môi trường sống không tốt. Dù sao thì vào năm 20 tuổi hắn bắt đầu cạy khóa, lấy trộm xe bán linh kiện, bị bắt hai lần, ngồi bốn năm sáu tháng, hắn là sản phẩm cải tạo thất bại, chẳng những không biết sợ, hơn nữa trong tù còn gặp được bạn bè chung chí hướng, sau khi ra ngoài dần dần kết thành băng nhóm, nhiều lần bị đả kích, ý thức chống điều tra ngày càng cao, tìm được mảnh đất thi thố tài hoa, vì thế giết lão đại, ngồi lên ngôi vương.
“ Vì sao anh giết hắn? Không có cách giải quyết nào khác à?” Du Phong hỏi một câu rõ ngớ ngẩn, không hiểu do ít tiếp xúc hay vì bị không khí ở nơi này làm tư duy suy giảm:
“ Muốn giết hắn lâu rồi.” Quả nhiên bị nghi phạm khịt mũi xem thường:
“ Chia chác không đều hả?” Dư Tội xen vào: “ Có phải là còn vì nhân tình của Vương Hướng Đông, hắn đã hơn bốn mươi, cô gái kia thì chỉ hai mươi, hai người chắc là chân trong chân ngoài?”
Đó là phán đoán đơn giản trực quan, có điều lời này làm Trương Tứ Hải tỏ ra bực bội: “ Đừng nhắc tới con đĩ đó ...”
“ Hiểu rồi, vậy thì không giết không được, nếu không Vương Hướng Đông sẽ giết anh thôi.” Dư Tội nói chuyện giết người như chuyện thường ngày vậy:
Lý Mân và Du Phong đưa mắt nhìn nhau, sao có cảm giác tên này cũng giống đưa từ trong phòng giam ra?
Nghi phạm gật đầu: “ Đúng thế, khi đó chỉ có một bên được sống thôi, hắn triệu tập mọi người tới muốn giết tôi, nữ nhân của hắn đã quỳ xuống liếm trứng cho tôi rồi còn muốn giở trò sau lưng, kém lắm.”
“ Anh không nghĩ tới hậu quả à?” Du Phong lại hỏi:
“ Đã vào lúc không thể không làm rồi, anh còn có thời gian mà nghĩ tới hậu quả sao? Với lại trộm nhiều xe như vậy, cho dù là không có chuyện giết người cũng đủ đòm một phát rồi.” Dư Tội dứng dậy, không biết là lần thứ mấy châm thuốc cho người kia rồi.
Nghi phạm phả ra một hơi, ánh mắt có vẻ hoài nghi: “ Rốt cuộc là các người tới đây làm cái gì vậy?”
“ Đừng nghĩ nhiều, chúng tôi tới đây thực sự chỉ để nói chuyện mà thôi.” Dư Tội cũng tò mò: “ Tôi muốn hỏi anh điều này, anh không thiếu tiền, thế thì cũng chẳng thiếu nữ nhân, vì sao muốn nữ nhân của lão đại, tôi xem ảnh cô ấy rồi, cũng bình thường thôi mà.”
“ Cậu thực sự không biết?”
“ Một chút, chỉ đoán thôi, có phải là vì cảm giác thành tựu không? Giống như anh không ngừng trộm xe, cũng chẳng phải là vì cần tiền.”
“ Đúng rồi, chính là vì thành tựu, về sau tôi mới nhận ra.” Nghĩ phạm quệt miệng, còn bổ xung: “ Con mẹ nó chứ, chơi con đó sướng thật.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, dự định hai tiếng, phía trại giam bấm giờ rất chuẩn, hai nghi phạm bị đưa đi, Trương Tứ Hải còn quay đầu nói: “ Này người anh em, đến thêm vài lần nữa nhé, ở đây chẳng ai nói chuyện với tôi, buồn muốn chết.”
Quản giáo mắng, nghi phạm chẳng bận tâm, ba người rời phòng thẩm vấn, xuống lầu hồi họp với Tào Á Kiệt, Thử Tiêu. Đợi rời khỏi trại giam lên xe thì có mấy tiếng thở liền, Tào Á Kiệt mở mắt, một người chưa tốt nghiệp trường dạy nghề mà làm ra máy giải mã, cùng với vô số thủ đoạn nhỏ, đủ biến thiết bị giám sát hiện đại mà hắn kinh doanh thành rẻ rách.
Thử Tiêu trêu hắn ít va chạm, trong đám tội phạm nhiều nhân tài lắm, dùng tờ NDT mở còng, bẻ que sắt cạy rương bảo hiểm, còn cả mua bộ quân phục cảnh phục đi lừa tiền lừa sắc, chỉ có mình không nghĩ ra, chứ không chuyện gì chúng không làm được.
Í, kỳ quái, sao im re thế kia, Tào Á Kiệt chợt nhận ra bên kia rất im lặng: “ Sao thế, bị nghi phạm kích thích à?”
“ Không phải nghi phạm.” Du Phong yếu ớt nói:
“Thế là sao, chị béo?” Thử Tiêu quan tâm hỏi:
Lý Mân nhìn Dư Tội rồi lắc đầu:” Thôi, không nói nữa.”
Càng không nói càng tò mò, hai người kia truy hỏi, Du Phong kể ra đại khái, Thử Tiêu biết chuyện trước kia Dư Tội từng ở trong trại giam, sau đó thực sự tính cách đã thay đổi rất nhiều. Hai anh em lại có quãng thời gian đi buôn lậu, buôn lậu thật không phải đóng giả, tiền mua nhà của hắn một phần trong đó mà ra.
“ Tội phạm vốn là đám chống đối xã hội, chống đối con người, u ám, bẩn thỉu là bản sắc của chúng, nếu ngay cả chuyện này mà không tiếp nhận được thì nên có tính toán khác đi.” Hiếm khi có cơ hội lên mặt như thế, Tiêu ca rất đắc ý giáo huấn hai người kia:
Chả ai tiếp lời hắn, chỉ có điều đây đúng là chuyện cần suy nghĩ ...