“ Oa, soái thật đấy.” Lý Mân nhìn vào cửa sổ, nghi phạm vừa được quản giáo dẫn ra khỏi khu giam giữ, còng hai tay, chàng trai mới 31, đường nét khuôn mặt như tượng tạc, chiều cao phải trên 1m8, nếu đổi lại nơi khác, ra đường tỉ lệ quay đầu cao lắm.
Nghi phạm nhìn hướng mình được đưa đi hừ mũi một cái, ngạo nghễ liếc một cái làm Lý Mân sau cửa sổ như bị sét đánh, cơ mà là sét ái tình.
Lý Mân bắt đầu phân công công tác:” Lát nữa ai hỏi đây?”
“ Chị hỏi đi, không phải chị tới đây để tìm cảm giác chinh phục à?” Du Phong nói đùa:
Lý Mân tất nhiên muốn đích thân chủ trì không nhường cho người khác, cô ngồi sau bàn, chỉ chỉ bên cạnh, cho Dư Tội ngồi ở rìa, y chỉ có thể ngồi nửa cái mông.
Đợi quản giáo dẫn nghi phạm tới cửa thì ba vị cảnh sát đã ngồi ngay ngắn, vách ngăn giữa nghi phạm và cảnh sát được hạ xuống, tạo thành ranh giới đối lập hoàn toàn, dù thế vẫn bị còng cả chân lẫn tay, loại trọng phạm này nhất cử nhất động đều bị giám sát cao độ.
Đúng là rất đẹp trai, khi hắn nhìn thấy hai cảnh sát gầy gò ngồi hai bên Lý Mân to lớn, tức thì cười tới toàn thân run lên, cổ họng phát ra tiếng khùng khục vô cùng quái dị. Lý Mân biết hắn cười vóc dáng của mình, còn chưa lên tiếng đã đỏ mặt, vừa mấp máy môi một cái, nghi phạm càng cười phá lên, làm cô quên luôn cả lời muốn hỏi.
Đối phương là tay lão luyện, nhìn ra ngay:” Chị béo, lần đầu tới trại giam hay sao mà run thế?”
“ Cái gì, anh gọi tôi là gì?” Lý Mân tái mặt, lửa giận ngùn ngụt:
“ À, xin lỗi, mỹ nữ, cô tới để an ủi phạm nhân đấy à? Ài, có thể lâu lắm rồi tôi chưa thấy nữ nhân, cho nên quá mẫn cảm, toàn thân đang ngứa ngáy. “ Nghi phạm nhìn Lý Mân tức tới đỏ mặt tía tai, hắn lại càng cười vui vẻ:
Rầm, Lý Mân trừng mắt lên:” Ngoan ngoãn chút.”
“ Ôi ôi, tôi sợ quá cơ.” Nghi phạm làm bộ dạng sợ bị phi lễ, miệng há to, mắt khép hờ, phát ra tiếng a, a ... Rõ ràng là âm thanh đạt cực khoái:
Lý Mân lại định vỗ bàn lần nữa thì Dư Tội đưa tay ngăn lại, nói nhỏ đừng quên mục đích của chúng ta, Lý Mân cố nén giận nhìn trừng trừng, nhưng không phải là si mê mà chỉ muốn đánh một trận, chỉ vài giây mà thằng cặn bã thành công lật nhào ấn tượng của cô.
Du Phong cũng tức giận, song ở trình huống này, không biết nên làm thế nào.
Nghi phạm cười khẩy, càng khẳng định là người mới rồi, không quan tâm nữa, nhìn cảnh sát trông chừng mình:” Quản giáo, còn muốn thẩm vấn gì nữa, giờ tôi chỉ còn đợi phán quyết thôi mà.”
“ Không phải thẩm vấn, chỉ tán gẫu thôi, anh cũng rảnh mà.” Thấy Lý Mân vẫn còn giận tới không nói được, Dư Tội tùy ý nói:
“ Vậy thì tán gẫu, có điều còn gì mà nói nữa, tôi đã giúp ít nhất mười cảnh sát thăng chức, các người tới muộn quá, tôi bị moi sạch rồi.” Nghi phạm có sự thản nhiên của kẻ đã cùng đường:
“ Chúng tôi không hứng thú với vụ án của anh, vậy nói chuyện cuộc sống, lý tưởng nhé?” Dư Tội lại hỏi:
Nghi phạm cười hô hố, cười tới mặt mày vặn vẹo, lát sau có vẻ hưng phấn lắm:” Tốt, lý tưởng của tôi là mong có trận động đất thật lớn để xung quanh chết sạch, còn lý tưởng của cậu là gì?”
Thằng này thần kinh rồi, Lý Mân và Du Phong có hơi sợ, cái vẻ mặt vừa u ám và phấn khích, ngay cả ngữ khí còn không ổn định, nói gì tới giao lưu.
Dư Tội thản nhiên như không, châm điếu thuốc: “ Lý tưởng của tôi cũng là có trận đồng đất, để loại người như anh chết sạch, thế là chúng tôi rảnh việc.”
Nghi phạm không nói lại, nhưng mắt ác độc thay hết lời muốn nói, thằng này mà có cơ hội, chắc chắn bóp chết Dư Tội.
“ Trừng mắt chẳng dọa nổi ai đâu, anh không phải đang đợi phán quyết mà đang chờ chết ... Cái tội này phải bắn vài lần mới đủ.”
Nghi phạm kích thích tới mặt mày biến dạng, cứ như muốn bất chấp tất cả xông tới, Lý Mân quên cả hắn bị còng, khẩn trương nhìn Dư Tội, song viên cảnh sát đứng bên không có phản ứng gì, quả nhiên sau cơn điên hắn chớp mắt đã bình thường lại, cười ha hả giống tự trào:” Đúng, con mẹ nó, lần này chắc phải xuống đất tìm thú vui rồi.”
“ Tốt, chưa bị sợ tới lên cơn thần kinh, đáng mặt lão đại đấy.” Dư Tội bơ ngón cái làm vẻ mặt bội phục:
Nghi phạm chép miệng, nhìn Dư Tội hút thuốc, cơn thèm nổi lên:” Quản giáo, hút điếu thuốc có được không?”
Dư Tội lia cả bao thuốc sang:” Một điếu sao đủ, hút thoải mái đi, để tôi bảo với quản giáo cho anh mang về phòng.”
Ồ, nghi phạm mừng lắm Dư Tội đứng dậy châm cho hắn điếu thuốc, khoan khoái phả ra vài hơi thuốc, có vẻ hưởng thụ lắm, ngồi lại ngả lưng ra sau, chẳng có lấy một lời cám ơn.
“ Cảm giác giết người thế nào?” Dư Tội thình lình hỏi:
Hai đồng nghiệp giật mình, song nghi phạm tỉnh bơ: “ Chả có cảm giác gì hết, cứ như giết gà ấy, chỉ là hắn ỉa đái tại chỗ hơi tởm.”
Thái độ máu lạnh ấy làm Du Phong rùng mình, hồ sơ cho thấy, hắn thừa lúc lão đại Vương Hướng Đông không đề phòng dùng cờ lê sửa xe, tấn công sau lưng, đánh tới vỡ nát xương sọ.
“ Tàn nhẫn lắm, nhưng làm không gọn gàng, chôn xác vụng về quá, nếu dùng a xít đậm đặc cho tan thành nước thì chẳng còn dấu vết gì nữa rồi, lúc đó định tội khó lắm.” Dư Tội như người ngoài cuộc bình phẩm, còn chê bai người ta:
Nghi phạm nhìn Dư tội với ánh mắt hết sức quái dị: “ Vội quá, chôn tạm.”
“ Còn nữa, anh chiếm luôn cả ả tình nhân của hắn ta, chẳng phải muốn chết à? Nếu cô ta trung thành với lão đại cũ thì đó là mầm họa, cô ta không trung thành thì càng là họa.” Dư Tội lại chỉ ra sơ hở nữa, giọng điệu chỉ trích:
Nghi phạm mở to mắt, lần này không cách nào tỏ ra dửng dưng như không có gì nữa.
“ Còn chỗ vụng về nữa, gây án tới hơn 4 năm, quá đủ thời gian để anh bồi dưỡng ma thế mạng, sao lên tới lão đại rồi vẫn còn tự mình đi ăn trộm? Sở thích à? Hay gọi là thích tìm lấy cái chết, đại ca, anh đúng là điển hình không của tự chuốc lấy cái chết.” Dư Tội bỏ PDA xuống, giọng có vẻ chán nạn:
Nghi phạm cứ ngơ ngơ, tay run một cái, hắn bị đả kích rồi, thành không đáng một đồng rồi, khi bị giam trong trại, thời gian dài buồn chán, hắn kiểm điểm lại được mất, điều tổng kết cũng giống viên cảnh sát này vừa nói.
Đúng thế mà, đáng lẽ có thể làm tốt hơn rất nhiều, vậy mà không hiểu sao hắn làm chuyện ngu ngốc nhất, trước giờ hắn luôn thấy mình thông minh.
“ Trương Tứ Hải, giờ tôi chính thức giới thiệu, chúng tôi ở ban nghiên cứu tâm lý tội phạm tổng đội điều tra hình sự, chúng tôi là dân văn phòng, mục đích của chúng tôi đơn giản lắm, chính là muốn nói chuyện về cuộc đời anh, làm sao anh lại đi tới mức này. Từ thủ pháp gây án chẳng cao minh gì đoán được ra cuộc sống của anh chắc thối nát thành rác rồi ... Người hứng thú với quá khứ của anh chỉ có chúng tôi thôi, người khác thì chỉ muốn bắn cho nhanh ... “ Dư Tội nói rất khó nghe: “ Thế nào, nói chuyện được không?”
Nghi phạm tin thần đi xuống rõ, điên cuồng không làm được, coi cái chết như không cũng không thể, vì thế chỉ còn hối hận không nên đi tới mức này: “ Cho điếu thuốc.”
Dư Tội lại châm cho hắn một điếu rồi gật đầu với Lý Mân, ý bảo có thể bắt đầu rồi.