Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 549 - Q5 - Chương 032: Ý Chí Riêng Của Mỗi Người. (2)

Q5 - Chương 032: Ý chí riêng của mỗi người. (2) Q5 - Chương 032: Ý chí riêng của mỗi người. (2)

Hả? Anh Tào có bệnh à? Thử Tiêu há hốc mồm không tin, đang làm ăn tốt thế cơ mà, tội gì mà bỏ chứ. Cả Sử Thanh Hoài cũng ngỡ ngàng, không tin Tào Á Kiệt vì tiểu tổ này bỏ công việc làm ăn: “ Vì sao?”

“ Làm ăn không dễ dàng nữa, cạnh tranh quá kịch liệt, thừa lúc làm ăn tốt bán đi còn kiếm được ít tiền.” Tào Á Kiệt nhún vai:

Té ra là thế, đúng là gian thương, đến lượt Thử Tiêu, Dư Tội giơ tay nói thay: “ Đồng chí Nghiêm Đức Tiêu chuẩn bị tăng mười cân.”

“ Cút cút.” Thử Tiêu đẩy Dư Tội sang bên, nhưng nói tới mục tiêu thì hắn á khẩu, mấp máy môi mấy lần không ngờ nói ra lại là:” Tôi chả có mục tiêu gì cả.”

Mọi người cười lớn, hiểu rồi, Dư Tội đã chặn đứng mục tiêu duy nhất của Thử Tiêu rồi, Dư Tội thương hại vỗ vai hắn, đã là anh em thì chung chiến tuyến: “ Tôi kiên định đứng bên đồng chí Thử Tiêu, tôi cũng không có mục tiêu.”

“ Được rồi, vậy tôi tìm mục tiêu giúp mọi người nhé.” Sử Thanh Hoài tựa hồ lường trước: “ Dù sao chúng ta cuối cùng là phải tiếp xúc với tội phạm, vậy không bằng tiếp xúc sớm sẽ có lợi ... Thế này đi, tôi xin sở cấp quyền cho hai cậu có thể thẩm vấn các nghi phạm hình sự đang bị tạm giam hiện nay, thế nào?”

Mọi người cùng ồ lên, đây là điều trước đó chưa ai tiếp xúc.

“ Yên tĩnh chút nào.” Sử Thanh Hoài đưa tay ra hiệu im lặng: “ Rất đặc sắc đấy, sẽ không thua kém gì phim Mỹ đâu, ví như lão đại băng nhóm trộm xe, nghi phạm huy động vốn trái phép 200 triệu ở Tấn Trung, nếu bỏ đi yếu tố đạo đức pháp luật, bọn họ đều là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.”

“ Tôi, tôi đi với.” Lý Mân hứng thú ngay: “ Chọn cho tôi tên tội phạm đẹp trai nhất, tôi muốn trải nghiệm cảm giác chinh phục chúng.”

Đám anh em cười phì, Tào A Kiệt cũng có hứng thú, Du Phong tất nhiên muốn gặp tên tội phạm kinh tế, rất nhiều thủ pháp hay đều do tội phạm sáng tạo ra.

Thế là thành công khơi lên hứng thú của mọi người rồi, Sử Thanh Hoài nhìn Thử Tiêu mắt đảo tròn còn Dư Tội thì im thin thít: “ Thế nào, hai đồng chí không có mục tiêu, không khó chứ ... Thẩm vấn cùng đánh giá tâm lý, ví như động cơ phạm tội, cùng cả mô hình của chúng, có ích cho giai đoạn tiếp theo.”

Thử Tiêu là cái tên có một mình hắn sống tốt, có người khác thì hắn lười, cho nên nhìn Dư Tội, Dư Tội thì chỉ nhìn chằm chằm Sử Thanh Hoài, không ngờ hắn lại né tránh ánh mắt y.

Sử Thanh Hoài rợn người, lần đầu cảm giác được sự lợi hại của Dư Tội, xem ra dụng ý đã bị y nhìn thấu, may mà Dư Tội không phản đối, còn quay sang căn dặn những người còn lại điều cần chú ý khi tiếp xúc với tội phạm.

Thái độ này đã nói rõ vấn đề rồi, Sử Thanh Hoài thở phào.

………… ………….

“ Chính tên này, không ai được tranh với tôi.” Lý Mân giơ PDA lên, trên đó là ảnh của một nghi phạm:

Lúc này bóng đêm vừa buông xuống, tiểu tổ đặc vụ vén màn tiếp xúc với tội phạm, trong mấy chục vụ án mà Sử Thanh Hoài cung cấp, Lý Mân trong trạng thái phấn khích cuối cùng tìm ra được một tội phạm mà cô cho là có giá trị.

“ Oa, soái ca.” Thử Tiêu thò đầu nhìn, phát hiện ra nguyên nhân:

“ Vụ án gì thế? Không phải là cao thủ lừa tiền lừa sắc chứ?” Tào Á Kiệt góp vui một câu:

Với tính cách của Lý Mân, tất nhiên chẳng thèm bận tâm tới mấy lời trêu ghẹo đó, cô trần thuật lại vụ án mình chọn:” Trương Tứ Hải, nam, hiện 31 tuổi, trình độ sơ trung, dân tộc Hán, cầm đậu băng nhóm trộm xe cơ động, do sở công an tính đốc thúc, đại đội hai xử lý, hiện đã tra ra, băng nhóm này có 11 người, trước sau ở 9 thành phố trong tỉnh trộm 168 xe động cơ, giá trị gần 6000 vạn.”

“ Cái gì, ghê gớm thế?” Du Phong thất kinh:

“ Có gì đâu, bây giờ mấy ông chủ mỏ than tỉnh ta toàn đi xe đắt tiền, tùy tiện trộm một cái cũng mấy chục vạn mà.” Tào Á Kiệt nói thế vẫn tặc lưỡi, trộm xe tới quy mô này không nhỏ:

“ A, tôi nhớ ra rồi.” Thử Tiêu hét lên nói với mọi người: “ Vụ án này do đại đội hai làm, chính bọn Tôn Nghệ bắt được, hắn và Ngô Quang Vũ lái xe vượt qua hai tỉnh, đuổi mấy trăm km, cuối cùng xô xe xuống ruộng mới bắt được.”

“ Ai? Bạn học của cậu à, thằng nhóc nào?” Lý Mân không tin lắm:

“ Í, chị coi thường người ta à, chị chưa thấy họ lái xe thôi, bọn họ am hiểu linh kiện xe còn hơn bộ phận trên cơ thể đấy.” Thử Tiêu tự hào khoe khoang:

Lý Mân lúc này chỉ hứng thú với nghi phạm điển trai: “ Tôi thấy người này rất có tính đặc thù, trình độ giáo dục không cao, trong lý lịch không phản ánh hắn từng đi làm, nhưng một kẻ như thế tổ chức băng nhóm mười mấy người từ trộm cắp, tháo rỡ, tiêu thụ thành dây chuyền, tôi thấy không đơn gian ... Ít nhất xe cao cấp có hệ thống chống trộm tương đối hoàn thiện, đúng không? Trộm không dễ, đừng nói là trộm hơn trăm cái, lại còn cố ý giết người nữa ... Oa xem này, hắn giết lão đại vốn có rồi thế chỗ.”

“ Mẹ nó, em xem nào.” Thử Tiêu nhận lấy xem tư liệu vụ án:

“ Tên này chắc ở bên trong cả đời rồi.” Du Phong lắc đầu thương hại:” Thật đáng tiếc, mới có ba mốt tuổi.”

Lựa chọn xong mục tiêu cho mỗi người, cả nhóm háo hức lên đường, suốt ngày chỉ có huấn luyện và huấn luyện đều buồn chán.

Rời đường cao tốc, lên đường quốc lộ, mục tiêu liền đã trong tầm mắt, trại giam canh phòng nghiêm ngặt, đứng lẻ loi trong màn đêm, đèn pha chiếu sáng thi thoảng loáng qua, mọi người đều lặng lẽ chuẩn bị.

Đây hẳn là nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất rồi, có điều với Dư Tội mà nói, y thấy nơi này vẫn có cảm giác rờn rợn ở sống lưng, phảng phất quay về năm tháng khó quên lại không muốn nghĩ tới.

……………… ……………..

“ ... Bọn họ hôm nay lần đầu tiếp xúc với nghi phạm, tại trại giam số hai, đại bộ phận là phạm nhân trọng tội.” Sử Thanh Hoài từ văn phòng tổng bộ đi ra, vừa mới xem xong ghi hình huấn luyện, xử trưởng Hứa không hài lòng cho lắm, phải thôi, hiệu quả có ra sao đâu:

“ Ừ, tiếp xúc nhiều một chút, khởi điểm của họ sẽ cao hơn hình cảnh thông thường, không phải mọi người đều có thể tiếp xúc với loại hình phạm tội này.” Hứa Bình Thu nhìn Sử Thanh Hoài như học sinh mắc lỗi:” Sao thế, có vẻ cậu không tán đồng?”

“ Trong số bọn họ trừ Dư Tội ra thì chưa ai tiếp xúc với loại vụ án ác tính này, tôi thấy có phải chúng ta đã đi quá nhanh rồi không?”

“ Quá chậm mới đúng, nhớ năm xưa tôi làm cảnh sát được ba ngày thì đã bị lôi ra pháp trường xem hành hình, sợ tới run chân, về gặp ác mộng liên miên ...” Hứa Bình Thu thản nhiên, với ông ta mà nói, phương thức huấn luyện tốt nhất luôn là ném vào thực chiến, ép tới tuyệt cảnh:

“ Thế thì không đúng với mục đích tự nguyện ban đầu của chúng ta.” Sử Thanh Hoài cẩn thận nói:

“ Cậu sai rồi, vốn đã không có tự nguyện, hoặc là rất ít, không chỉ cảnh sát, đa phần mọi người đều thế, ai chẳng đi làm chỉ vì để được nhận lương, nếu có cơ hội nhận tiền mà không làm việc thì mới là tự nguyện ...” Hứa Bình Thu xua tay, tự nguyện tham gia chỉ là cách nói cho hay thôi, chính ông ta dùng thủ đoạn ép cho họ không đường nào để đi nữa, chỉ còn lại một đường tất nhiên phải cắn răng bước tới:” Thanh Hoài, cậu có biết mình sai ở chỗ nào không?”

Sử Thanh Hoài không hiểu, sao lại quay sang mình rồi?

“ Cậu quá mềm lòng yếu đuối, chả có tí khí phách nào, sợ đầu sợ đuôi, tôi bảo cậu khéo léo với họ, chứ không bảo cậu nhân nhượng nhẫn nhịn, cho dù bọn họ đi hết thì chúng ta cũng có thể tuyển tiếp làm lại, khó gì chứ? Cùng lắm cậu chọn người, tỉnh hạ lệnh điều động, tôi không tin nhốt lại một năm không ra được đội ngũ tốt.” Thong thả lên xe, Hứa Bình Thu nói chém đinh chặt sắt:

Sử Thanh Hoài xấu hổ tiễn lãnh đạo đi, xe đi rất xa rồi hắn vẫn lo hôm nay tiểu tổ ra ngoài, những người chỉ thấy đám trộm vặt đó, không biết có thích ứng được không?

Hả? Đúng là mềm lòng thật, Sử Thanh Hoài vỗ trán, hình như mình mới là người không phù hợp với công tác này nhất.

Bình Luận (0)
Comment