Huấn luyện tới 11 h 30 nghỉ ngơi, ăn trưa và nghỉ trưa 2 tiếng, buổi chiều hoặc là học kỹ năng, hoặc là học lý luận, nhưng hôm nay có chút ngoại lệ, Sử Thanh Hoài thông báo, chiều họp, đây là cuộc họp đầu tiên.
Chẳng ai coi trọng, có điều nhàn lâu rồi, sắp phát ngán rồi, mong đợi xảy ra chuyện gì đó, buổi trưa ở trong phòng chung của bốn người không ai ngủ. Thử Tiêu mở xới bạc, gia tăng khối lượng huấn luyện, 1 ăn 2, cược tăng thêm quan tâm đãi ngộ, 1 ăn 3, cược lải nhải chính trị tư tưởng, 1 ăn 4 ... Nhưng không ai chơi.
Thử Tiêu nằm xuống kêu vô vị, chỗ này quá ít người lại toàn loại gian như quỷ, làm sở trường của hắn không có đất dụng võ.
Tào Á Kiệt đột nhiên nói:” Này các anh em, huấn luyện có vẻ không ổn, mọi người thấy không, chả lẽ tổ chức cần chúng ta cầm cỏng đi bắt người à, nếu không phải, sao không có huấn luyện mang tính mục đích cao hơn?”
“ Tôi cũng thấy thế.” Du Phong tán đồng:
“ Yên tâm đi, cái gì nên tới sẽ tới, chỉ sợ tới lúc đó chúng ta chưa chuẩn bị tốt.” Dư Tội lười biếng nhìn bức ảnh trên di động, nhìn tới si dại:
“ Dù sao tôi cũng không đánh giá cao tiền đồ của chúng ta.” Tào Á Kiệt lo xa lẩm bẩm:” Tôi nghĩ rất lâu rồi, phát hiện kế hoạch này có chút không ăn khớp, giống như đem chế độ dân chủ Mỹ áp dụng ở chỗ chúng ta, chỉ thành trò cười mà thôi.”
Du Phong thất vọng nằm xuống:” Vốn tôi chỉ mang tâm thái tới thử xem sao, có điều tôi hơi thích cái không khí này, dù sao hơn đứt cái văn phòng cũ của tôi, nếu đúng như anh Tào nói chẳng sao, tôi đi thi cái chứng nhận kế toàn cao cấp kiếm lối đi khác.”
Buổi trưa cứ thế trôi đi trong không khí hoài nghi.
Cuộc họp đầu tiên của tiểu tổ sắp diễn ra, Sử Thanh Hoài đứng trong văn phòng tổng đội phân phối cho hắn, lần thứ ba đứng trước gương chỉnh trang lại bề ngoài, hắn thích nhất sự tự tin và trang nghiêm mà bộ cảnh phục này đem lại.
Hơn một tháng qua, hắn mời cả nhà dinh dưỡng kê thực đơn cho Lý Mân và Thử Tiêu, rồi đối với người thân ở nơi này lòng dạ ở nơi khác, hắn vờ như không thấy, với người vờ bệnh đi làm việc riêng hoặc lười biếng, hắn không thể trách mắng, còn hỗ trợ ... Đều do Hứa Bình Thu dạy, chỉ để năm người kia có thể hòa nhập làm một.
Không phải là không có kết quả, đó là hắn thành công từ lãnh đạo trở thành " đại bảo mẫu" trong mắt năm người kia, đúng vậy có lần hắn nghe thấy Lý Mân nói thế.
Kết quả này so với nhiệt huyết kỳ vọng của hắn khác quá xa, đó là bắt tội phạm, đó là dương danh thiên hạ, thực sự là cách quá xa rồi.
Thời gian tới, tiếng chuông vang lên, Sử Thanh Hoài thói quen giờ giấc nghiêm ngặt ra khỏi phòng, tới nơi họp, đó là phòng hội nghị lớn của tổng đội, và chẳng có gì bất ngờ, hắn là người tới đầu tiên.
Đám người đó quan niệm giờ giấc rất lỏng lẻo, hắn muốn nghĩ cách xoay chuyển, hắn ý đồ ra tay từ góc độ tâm lý, nhưng Hứa Bình Thu ngăn cản, nói một câu: Chưa tới lúc.
Nhưng bao giờ mới tới lúc.
Dư Tội và Tào Á Kiệt khoác vai nhau vừa đi vừa thảo luận tới trước, Du Phong vẫn vừa đi vừa chơi game, Thử Tiêu thì ngáp ngắn ngáp dài. Lại phải đợi thêm một lúc lâu nữa mới nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, Lý Mân xông vào, liên tục xin lỗi.
Sử Thanh Hoài có chút tức giận, nhưng nguôi cũng nhanh, hắn cũng chẳng kỳ vọng gì cao, hắn lại nhớ tới Giải Băng, có chàng trai ấy ở đây, có lẽ đã biến nắm cát rời này thành một tiểu tổ đầy sức chiến đấu.
“ Các đồng chí, chúng ta mở cuộc họp tiểu tổ đầu tiên, tôi nói vài nội dung, bố trí vài nhiệm vụ, rất đơn giản, không làm mọi người bực mình đâu.”
Chẳng có gì mới mẻ, giọng điệu vẫn như bình thường, đầu tiên là tổng kết công tác một tháng qua, thành tích à, chủ yếu là đồng chí Lý Mân giảm được 3 cân, đồng chí Thử Tiêu giám được một cân, các đồng chí đã quen thuộc nhau.
Tiếp theo đó tất nhiên là cổ vũ, trong lời cố vũ còn khéo léo tăng thêm cường độ huấn luyện, Thử Tiêu làu bàu, Lý Mân tự tin bội phần, số khác không có cảm giác gì.
Thế nhưng cuối cùng Sử Thanh Hoài mới nói đây là huấn luyện khép kín, tăng cường giao lưu, không phải hoàn toàn khép kín mà năm người cùng tiến cùng lui, ví dụ huấn luyện hỗ trợ, không cho ai rớt đội, cả trong cuộc sống cũng phải giúp đỡ nhau.
“ Có vấn đề gì không Du Phong?” Sử Thanh Hoài hỏi người ít có vấn đề nhất, Du Phong tất nhiên là không vấn đề, nói tiếp: “ Chắc là ai có nhà ở thành phố, có bạn khác giới sẽ có vấn đề.”
“ Tôi cũng không vấn đề.” Lý Mân giơ tay nói lớn:
Tào Á Kiệt thở dài: “ Dù sao thì tôi tới đây cũng đã có vấn đề với bạn gái rồi, nên không thành vấn đề.”
Dư Tội nhún vai, chị Lâm chẳng biết bao giờ mới về, chắc chắn là không sớm được, nên y cũng không có vấn đề nốt, cha y bây giờ có niềm vui mới chẳng biết còn nhớ có một thằng con không.
Thử Tiêu cắn ngón tay, tựa hồ gặp phải vấn đề khó xử lắm:” Tôi có vấn đề, mà đề nghị này hình như có vấn đề.”
“ Có vấn đề gì?” Sử Thanh Hoài không hiểu:
“ Cùng ăn cùng học tập, chẳng lẽ buổi tối năm người cũng ngủ cùng nhau?”
Câu này làm mọi người hiểu ngay, nhìn sang Lý Mân cười khùng khục, Lý Mân cầm sổ ghi chép ném Thử Tiêu, mắng: “Thằng chết tiệt, nghĩa gì đấy hả?”
“ Em nói rõ để chị khỏi nghĩ linh tinh thôi, ha ha ha ...” Thử Tiêu nói xong lại né vật thể bay không xác định nữa:
Lý Mân vỗ bàn, định xử lý Thử Tiêu, nhớ ra trường hợp này không thích hợp, Dư Tội nhanh tay bợp Thử Tiêu một phát, làm hắn ngoan ngoãn lại.
Mấy người này là thế, tính cách khác biệt, IQ khác biết, EQ càng khác biệt, đôi khi ồn ào như đám trẻ con chưa lớn, Sử Thanh Hoài ra hiệu mọi người yên tĩnh:” Tốt, cơ bản mọi người tán đồng, giờ là chuyện cuối cùng, tôi kiến nghị mỗi bắt đầu từ giờ đặt ra cho mình mục tiêu ngắn hạn, đợi tập huấn kết thúc xem sự tiến bộ của mình, bắt đầu từ …”
Vù, Lý Mân giơ tay ngay, Sử Thanh Hoài rất có thiện cảm với cô béo này, chuyện gì nhiệt tình: “ Được, là cô gái duy nhất trong số chúng ta, nhất định ưu tiên.”
“ Tập huấn kết thúc, tôi muốn giảm 15 cân, mong mọi người giám sát tôi, cám ơn.” Lý Mân khom người một cái, tất cả vỗ tay rào rào cho tinh thần đang khen này:
Đây cũng là một cách để tìm hiểu trạng thái tinh thần của mọi người, từ mục tiêu nhìn thấu tâm trạng, Sử Thanh Hoài chỉ người ngồi bên:” Du Phong?”
“ Tôi muốn tham gia thi kế toán cao cấp vào tháng sau.” Du Phong đưa ra mục tiêu không liên quan:
Tào Á Kiệt thấy rõ Sử Thanh Hoài hơi biến sắc, Dư Tội vỗ trán, người anh em này ở đơn vị cũ chắc sống thảm lắm, nói dối mà không biết sao, đang tập huấn cảnh sát mà lại đi tìm lối ra khác, khác nào tát vào mặt người tổ chức, bất tín nhiệm ra mặt mà.
“ Thế à, nghe nói khó thi lắm, tôi kiến nghị ...” Sử Thanh Hoài cố gắng kiềm nén cảm xúc: “ Cậu chuyển vào tổng đội sống, như thế có nhiều thời gian ôn tập hơn, cần tư liệu gì cứ nói với tôi ... Mọi người cũng có thể giúp đỡ, để báo đáp, nếu thi đỗ rời đi, phải khao một bữa.”
Du Phong nói ra cũng ý thức được mình nói vậy không ổn, đứng dậy cúi người một vòng: “ Cám ơn, tôi chỉ muốn thử, chưa chắc đã được.”
“ Được rồi, ông chủ Tào thì sao?” Sử Thanh Hoài cố tình nói đùa làm không khí nhẹ nhàng hơn:
“ Đừng trêu tôi nữa, tôi chuẩn bị dùng một tháng để hoàn toàn rút mình ra khỏi chuyện làm ăn.” Tào Á Kiệt thở dài, chứng tỏ hắn không nói đùa: