Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 547 - Q5 - Chương 030: Tương Thức Mà Chẳng Tương Tri. (2)

Q5 - Chương 030: Tương thức mà chẳng tương tri. (2) Q5 - Chương 030: Tương thức mà chẳng tương tri. (2)

Kế hoạch thực nghiệp tiến hành đúng theo các bước đã vạch ra, một tháng rưỡi trôi qua, trời ngày càng nóng.

Huấn luyện thích ứng có cường độ không cao, đều là những người từng từ sân huấn luyện đi ra, cho nên chút vất vả này có thể chịu được. Tào Á Kiệt và Du Phong vào trạng thái rất nhanh, xếp hàng, chạy đường dài, chống đẩy, bắn súng, cơ bản đều đạt chỉ tiêu. Lý Mân và Thử Tiêu vẫn không đạt, thế nhưng đem so với lúc mới tới nơi này thì là không tệ, ít nhất giờ cũng chạy được rồi. Còn về phần Dư Tội, huấn luyện với y như đi chơi, mỗi ngày ra thao trường chỉ để đón nhận ánh mắt thù hận của người khác, cảm sthấy rất có thành tựu.

Tiếp theo đó thì vị trí hoán đổi, tiết lý luận về hành vi, động cơ tội phạm cùng phương thức xử lý khẩn cấp, cùng với việc cần chú ý, chỉ là kiến thức cơ sở, đối với mấy vị xuất thân trường lớp chỉ là chuyện vặt. Lý Mân chưa bao giờ gặp tội phạm được điểm tuyệt đối, Dư Tội miễn cưỡng hợp cách, thực sự làm mất mặt hình cảnh, cơ mà may quá, có người không hợp cách, chính là đồng chí Thử Tiêu.

Và tất nhiên không thể thiếu giáo dục tư tưởng chính trị, toàn là những thú đã cũ kỹ, nghìn năm không đổi, Dư Tội và Thử Tiêu nắm chặt tay nhau xếp bét.

Chuyện huấn luyện không nhắc tới nữa, phát triển quan hệ riêng ở trong đội không tệ, Du Phong và Lạc Gia Long, Tôn Nghệ, Lý Nhị Đông vì cùng thích chơi game mà thành anh em. Lạc Đà vài ba hôm lại tới thỉnh giáo, không ngờ còn một lần dẫn bạn gái theo, té ra bạn gái hắn là tiểu thư rảnh rỗi mê game online, còn từng thành lập cả bang hội, làm nữ bang chủ, Lạc Gia Long là cao thủ trong bang, cả hai kề vai sát cảnh trải qua không biết bao sinh tử trong game, tình cảm từ game ra tới đời.

Lý Mân và Chu Văn Quyên gặp nhau đúng một lần, thế mà chả hiểu sao lại vừa mặt nhau, thường xuyên thấy Chu Văn Quyên tới tìm, té ra là Lý Mân nhờ Chu Văn Quyên giúp giám sát hỗ trợ giảm béo, hậu quả là làm khổ Thử Tiêu, chạy kém Lý Mân nửa vòng.

Ngày hôm đó trời không mây nắng nóng hơn thường ngày, sáng sớm cũng chẳng có tí mát mẻ nào, trời không mưa nhiều ngày ròi, cái nắng tích tụ đã lâu làm mặt đất chưa kịp nguội đi thì đã bị nắng tiếp tục hâm nóng, nếu không phải ở ngoại ô nhiều cây xanh, chắc chắn không ai muốn ra ngoài trời để bị đầy đọa.

Hôm đó vẫn huấn luyện như thường lệ, tám giờ tới chín là làm nóng người, chín giờ tới mười giờ huấn luyện đội ngũ, ở giữa nghỉ mười lăm phút. Sau 10 giờ là bắt đầu chạy 10 km, không khí nóng bức ngột ngạt, mặt trời nóng rát, chạy bộ trong thời tiết như thế không có chút hưởng thụ nào, năm người chạy hết một vòng liền xuất hiện khoảng cách, Dư Tội quay đầu lại thì Thử Tiêu đã bắt đầu thở hồng hộc.

Thấy hắn đáng thương như vậy, Dư Tội động lòng trắc ẩn: “ Ài, rốt cuộc thì lão già họ Hứa đã hứa hẹn gì với anh vậy? Sao bỏ công việc béo bở mà chạy tới đây.”

“ Thôi, người anh em, cậu đừng hỏi, nói ra chỉ muốn rơi nước mắt.” Thử Tiêu đau khổ vô cùng:

“ Không thể nào, không có lợi lộc gì mà anh cũng tới à?” Dư Tội không tin:

Thử Tiêu thấy oan lắm, giơ tay lên trời thề thốt, ai có lợi lộc gì thì lùn đi ba tấc, hắn là tên xui xẻo nhất, khoa trưởng Sử tới tìm hai lần không gặp, lần thứ ba Lão Hứa tới mắng mỏ một trận, không dám không tới.

Dư Tội hỏi nhỏ: “ Vậy thì nắm được thóp gì của anh rồi chứ gì?”

Thử Tiêu chỉ hừ một cái, không thèm giải thích.

“ Thử Tiêu, anh ngốc rồi.” Dư Tội thấy không ai chú ý, xúi: “ Đó là thủ đoạn quen dùng của Lão Hứa, ông ta chỉ dọa thôi, anh cho rằng ông ta vươn tay dài tới mức xử lý tên cảnh sát nhỏ không có phẩm hàm gì như anh à?”

“ Tôi cũng biết, nhưng mà chột dạ lắm, lão già đó đáng sợ thế nào thì cậu còn lạ cái gì nữa.” Thử Tiêu đỡ lấy vị trí tim, như sợ có thứ gì vọt ra: “ Đến cậu còn bị ông ta hành cho lên bờ xuống ruộng, ngoan ngoãn tới đây đấy thôi.”

Dư Tội nhìn Thử Tiêu xuống dưới một lượt, gật gù:” Xem ra anh kiếm không ít tiền bất chính, mua được nhà xe cơ mà, từ cùng khổ tiến thẳng vào trung lưu, giờ phải trả giá thôi, đáng đời.”

Câu này làm Thử Tiêu nghe thất kinh ngó nghiêng xung quanh:” Cậu thì tử tế gì mà nói tôi, ừ tôi mua nhà rồi, mua xe rồi, chướng mắt bọn nghèo đói như cậu đấy, lão tử ngày ngày có gái ôm, thích sờ là sờ, thích chơi là chơi, ghen tỵ không?”

Mẹ nó, xem ra ở chỗ trị an suốt ngày được tâng bốc đâm ra nóng tính hơn, thế thì chịu khổ đáng đời, Dư Tội tăng tốc, đợi chạy gần tới chỗ Lý Mân, Lý Mân hồ môi như mưa, thở hồng hộc, cảnh cáo trước: “ Dám nói chuyện với tôi, tôi kêu phi lễ.”

Bà chị này hung hãn quá rồi, Dư Tội nhìn trước ngực, mông, đùi, chỗ nào cũng rung chuyển làm người ta hết hồn: “ Chị nói ngược đấy à, tôi mà phi lễ, dứt khoát chị không kêu.”

Phì, Lý Mân nổi giận nhổ bãi nước bọt, Dư Tội chạy ngay, ở phía sau Lý Mân còn nhặt cục đá đá ném thật mạnh, y chạy đã đành, còn nhè chỗ Du Phong mà chạy, thế là "á" một cái, Du Phong gặp tai bay vạ gió, quay đầu lại thấy Lý Mân vẫn giữ động tác ném.

Ở đây Du Phong hiền nhất, cao thủ thế giới ảo, nhưng là trẻ ngoan ngoài đời, quát: “ Dư Tội, lại bắt nạt nữ đồng chí rồi, không biết xấu hổ à?”

Câu này với Dư Tội mà nói là quá văn minh, căn bản chẳng ích gì, y cứ chạy lúc nhanh lúc chậm, trêu mấy người không chạy được. Ở đây chỉ có Tào Á Kiệt, đoán chừng là do tiếp thị gạo hộ, nên Dư Tội rất tôn trọng, không đặt ngoại hiệu, khi chạy qua còn khách khí hỏi:” Anh Tào, còn chạy được không? Hay là nghỉ chút.”

“ Chỉ cần không hạn chế thời gian thì sợ gì.” Tào Á Kiệt chạy không nhanh, rất đều đặn, một tháng qua thích ứng rất tốt, tựa hồ còn thích phương thức sinh hoạt này, vẻ mặt hưởng thụ lắm:

Dư Tội tò mò:” Anh Tào, vì sao lại tới đây?”

“ Thực hiện chức trách, đả kích tội phạm, dương cao chính nghĩa.” Tào Á Kiệt nói xong chính hắn cũng không nhịn được cười:

Dư Tội giơ ngón cái cười cùng: “ Chậc chậc, cảnh sát mỗi ngày lái Volkswagen CC đi đả kích tội phạm thật hiếm có.”

Tào Á Kiệt chỉ cười, không tiếp tục đề tài này, mà lại hỏi một câu không liên quan: “ Dư Nhi, cậu và xử trưởng Hứa có thân quen không?”

“ Chuyện này nói sao nhỉ, một số phương diện rất quen thuộc, một số lại không biết gì.” Dư Tội nhìn Tào Á Kiệt lại nhìn Thử Tiêu, tức thì có linh cảm, một cảnh thương, một vứt bỏ công việc béo bở, xem ra cùng là trò của Lão Hứa:” Tôi hiểu rồi, anh Tào, nếu anh giúp tôi tìm con đường tiêu thụ lương thực nữa, tôi sẽ giải quyết tâm bệnh cho anh.”

“ Tôi có tâm bệnh gì.” Tào Á Kiệt chối bay chối biến:

“ Anh chắc chắn là không muốn tới đây, có phải xử trưởng Hứa tìm tới anh, bóng gió cảnh cáo anh, có vài việc có thể làm, vài việc không thể làm, vài việc thấy đủ là dừng, thành tựu của một người không phải là ở tiền, mà là ở công tác ...” Dư Tội lập lừ nói:

Tào Á Kiệt thất kinh, thiếu chút nữa bịt mồm Dư Tội lại: “Cậu biết gì nữa?”

“ Vậy thì deal chứ, dù sao thì anh cũng chẳng thiệt gì mà.” Dư Tội giờ cũng sành điệu rồi, còn phun ra cả tiếng Anh:

“ Deal!” Tào Á Kiệt bắt tay Dư Tội: “ Sao cậu biết?”

“ Vì anh không hiểu lão già đó thôi, mỗi lần đi bắt tráng đinh, lão ta tìm hiểu điểm yếu của người ta trước, sau đó tới nơi làm vẻ mặt chân thành nửa doạn dẫm nửa khuyên nhủ, anh bị lừa giống tôi hồi xưa rồi. Anh nghĩ mà xem, giờ đồng nghiệp chúng ta làm ăn mà ít à, chẳng lẽ vì chuyện làm ăn nho nhỏ đó mà một lãnh đạo lớn như ông ta lại vươn tay tới phân cục gây khó dễ cho anh? Chính vì danh tiếng ông ta rất tốt, thế nên ông ta càng không làm, cả đời giữ gìn chả lẽ sắp nghỉ hưu để người khác chửi sau lưng. Anh không tới cũng chả sao, ông ta không làm gì nổi anh, nhưng anh tới thì rơi vào hố rồi.” Dư Tội thở dài nhờ cái lần mình năm lần bảy lượt bị lừa ở Quảng Châu: “ Vì sao rơi xuống hố, vì giờ anh muốn về cũng chẳng nổi nữa, hồ sơ của anh nằm trong tay ông ta mất rồi.”

Hả, té ra là thế, mình rơi xuống hố thật rồi, Tào Á Kiệt mặt đen xì, tức thì hoài nghi tính thuần khiết của tổ chức.

Nhưng mà được cái tâm kết đã được gỡ bỏ, nghĩ lại thì mình làm ăn tuy trái quy định, nhưng là làm ăn đáng hoàng, so với mấy tên ăn tiền đút lót thì cao thượng hơn nhiều, ví như tên Nghiêm Đức Tiêu ...

Bình Luận (0)
Comment