Tiêu Mộng Kỳ đi rồi, mang theo mấy trái tim.
“ Lợi hại.” Lý Mân bình luận, tặc lưỡi mấy lần, thoáng cái mà Tiêu Mộng Kỳ đã trấn áp được bốn tên kia, không phải đơn giản:
“ Nếu có giáo viên như thế, tôi tình nguyện mãi mãi không tốt nghiệp.” Tào Á Kiệt cảm khái nhìn theo dáng người tha thướt đó, không bỏ được chút mong ước viển vông:
Du Phong và Thử Tiêu chỉ còn biết gật đầu, mắt nhìn không chớp, quyến luyến vô hạn.
“ Bào ngư, tôm hùm.” Song vẫn có tên máu lạnh, Dư Tội nhắc nhở đám người kia quay về hiện thực: “ Anh Tào, không xẻo anh làm gì, tôi chỉ gọi hai món đó thôi, đừng có mà quịt đấy.”
……….. …………
Sử Thanh Hoài mong đợi sự mới mẻ và thay đổi trong cuộc sống và sự nghiệp, nhưng thay đổi tới quá nhanh làm hắn thích ứng không kịp.
Như thường lệ, hắn tới phòng hội nghị sớm 15 phút, bốn đội viên nam đều đã có mặt, bình thường đám này cứ sát giờ mới chịu tới, thế mà hôm nay không chỉ đến sớm, còn cảnh phục sạch sẽ, gọn gàng.
Nếu ngày nào cũng thế này thì tốt quá, Sử Thanh Hoài chào một tiếng rồi đi kết nối máy chiếu, Tào Á Kiệt ân cần tới giúp, chuyện này với hắn mà nói nhắm mắt cũng làm được, Thử Tiêu và Du Phong không có việc gì làm, đi lau bàn ghế lần nữa, đang làm thì Lý Mân đi vào, cô giả vờ giật mình:” Sắp có động đất rồi.”
Sử Thanh Hoài chỉ còn biết lắc đầu, nguyên nhân cần nói sao, là vì Tiêu Mộng Kỳ rồi.
Chỉ có Dư Tội là không tham gia với đám kia, ngồi cùng với Lý Mân:” Chị Béo, đừng vơ đũa cả nắm, lòng tôi vẫn như trăng sáng vằng vặc, không bị mỹ sắc làm dao động.”
“ Xì, tôi không tin, đừng giả vờ nữa, mau mau gia nhập với mấy tên kia đi.” Lý Mân khinh bỉ: “ Không tin là cậu không có ý đồ gì.”
“ Có ý đồ không nhất định là có cách, hoa khôi trong hệ thống nào chẳng thế, một nửa là bình hoa, một nửa là phúc lợi chuẩn bị cho nhân vật lớn ... Làm gì đến lượt mấy tên tép riu, có ý đồ cũng uổng công.”
Lý Mân nhìn Dư Tội làm vẻ mặt khổ não mà không cách nào cảm thông được, không tát cho một cái đã là nể tình lắm rồi, lặng lẽ ngồi cách xa một chút, tên này mới là thành phần nguy hiểm nhất, ít ra ba tên kia còn đơn thuần.
Chuẩn bị xong xuôi, không ngờ Sử Thanh Hoài xuống dưới ngồi cùng mọi người, thấy ai nấy ngạc nhiên, hắn liền giải thích: “ Hôm nay tôi cũng làm học viên, mong mọi người đều nghiêm túc coi trọng, chủ nhiệm Từ có mấy chục năm kinh nghiệm tư vấn tâm lý và hỗ trợ tâm lý, Tiêu Mộng Kỳ là học sinh đắc ý của thầy ấy, từng được cử qua tổng bộ Interpol tại Pháp nâng cao chuyên môn, nhiều vụ án lớn có ảnh hưởng, bọn họ trực tiếp tham dự, tôi tốn công lắm mới mời tới được đấy.”
“ Khoa trưởng Sử, nên mời thêm vài lần nữa.” Thử Tiêu nói ra tiếng lòng của mọi người:
Tào Á Kiệt quan tâm môn học chiều nay: “ Vậy chúng ta sắp học gì, tâm lý cánh sát à?”
“ Không, xử lý nguy cơ, chúng ta không chỉ biết phá án, mà trong quá trình phá án còn tránh việc làm gây tổn hại lớn hơn.”
Vừa trả lời xong thì Từ Hách tóc hoa râm cùng Tiêu Mộng Kỳ dù mặc cảnh phục vẫn không che lấp vóc dáng tha thướt xuất hiện ở cửa, thực sự là vẻ đẹp không hề thích hợp với nghề này.
Đi vào, kéo rèm, tắt đèn, Tiêu Mộng Kỳ mặt mày nghiêm túc, phát hình ảnh đã chuẩn bị sẵn: “ Hôm nay chúng ta xem một vụ án bắt cóc có thật, giữa vụ án tôi sẽ tạm dừng để hỏi, đừng sợ sai, bây giờ có cơ hội để sai, tương lai tham gia thực chiến thì không có cơ hội đâu ... được rồi, chúng ta bắt đầu.”
Không nhiều lời, thái độ lãnh đạo lạnh lùng xa cách khác hẳn với sự thân thiện gần gũi sáng nay, làm đám học viên nam có chút thất vọng, song vì thế mà sự chú ý di chuyển vào vụ án.
Hình ánh do mạng lưới Thiên Võng ghi lại được, một ngày trời mưa, thời gian 9 giờ 40 phút sáng, cách khu trường chừng 100 mét, một đứa bé bảy tám tuổi đang đi bộ tới trường, có nữ nhân dắt nó, bọn họ không biết rằng ở phía sau có chiếc xe van màu trắng chầm chậm bám theo ... Đột nhiên xe dừng lại, hai cánh tay đưa ra nhấc đứa bé kéo đi, nữ nhân la hét truy đuổi, nhưng đuổi sao kịp xe gây án đã tăng tốc bỏ chạy.
Chuyển hình ảnh, lúc này có âm thanh, điện thoại của kẻ bắt cóc gọi tới, chúng yêu cầu 100 vạn tiền chuộc, phải chuẩn bị xong trước khi trời tối.
Tách, đèn sáng lên, Tiêu Mộng Kỳ nhìn mấy đội viên trầm tư, bắt đầu hỏi: “ Đó là tình huống vụ án, theo lời khai giúp việc đưa đứa bé đi học, trong xe có 2 người, tầm thước, cô gái và đứa bé bị tập kích khi không đề phòng. Sau khi xảy ra vụ bắt sóc 1 giờ 20 phút, điện thoại gọi về nhà chuẩn bị tiền chuộc, không lấy tiền cùng seri, không lấy tiền mới, nếu không chúng giết con tin. Câu hỏi là, chuyện đầu tiên cần làm khi tiếp nhận vụ án là gì?”
“ Nếu Thiên Võng hoàn thiện, có thể thông qua giám sát truy đuổi tuyến đường đi của chúng ...” Tào A Kiệt nói ngay:
“ Phóng to hình ảnh cửa sổ trước, cho dù là xe tháo lắp, nơi đó có thông tin nộp thuế và bảo hiểm, cho dù là giả chăng nữa cũng có manh mối để tìm, không có mấy thứ đó, chúng không lên đường được, trong kho thông tin về xe có đầy đủ, cả bọn làm giả.” Lý Mân phát huy sở trường của mình:
“ Cứ chuẩn bị tiền, bố trí nghe trộm, định vì hoặc là tiền dùng mực đặc biệt, bên điều tra kinh tế chúng tôi rất sẵn. Tội phạm luôn bày nhiều thủ đoạn để có thể lấy được tiền, chúng không biết khi chúng nhận được tiền mới là lúc trò chơi bắt đầu.” Du Phong cũng không chậm:
Phản ứng rất nhanh, Sử Thanh Hoài chợt thấy mình hơi xem thường đám đội viên này, dù sao họ là người có thành tựu trong lĩnh vực của mình, bằng vào mấy ý kiến vừa rồi đã có thể sơ bộ bố trí xử lý nguy cơ rồi, thực sự không thể so cảnh nghiêm túc này với thường ngày.
“ Còn nữa không?” Tiêu Mộng Kỳ khoanh tay trước ngực quét mắt xung quanh, không bình luận gì cả:
Không ai trả lời, trường hợp này Sử Thanh Hoài cũng đoán Thử Tiêu và Dư Tội chẳng có tác dụng gì, quả nhiên là thế, Tiêu Mộng Kỳ đợi vài giây mới tắt đèn:” Xem tiếp nào.”
Tiếp tục chiếu, nhân viên chống bắt cóc sau 1 giờ 40 phút tới nhà người bị hại, một căn biệt thự nhỏ độc lập, một chiếc xe đen bình thường, bốn người, ăn mặc bình thường, xách theo những cái va ly lớn, vào nhà nhanh chóng lắp đặt máy móc. Cha mẹ nạn nhân là vợ chồng trung niên, nam thất hồn lạc phách tiếp nhận tra hỏi, nữ chỉ biết lau nước mắt.
Cuộc điện thoại thứ hai là ba tiếng sau, theo yêu cầu tiểu tổ chống bắt cóc, người cha yêu cầu nói chuyện với con, điện thoại vừa thông, bên kia gọi cha ơi, chỉ có thế tên bắt cóc dọa không nghe theo lời bọn chúng sẽ giết đứa bé, giết cả nhà.
Tách, đèn lại bật lên, hình ảnh dừng lại ở cảnh người cha khụy xuống khóc. Lý Mân tương đối mềm lòng xụt xịt mấy tiếng, chi tiết nhò này làm Tiêu Mộng Kỳ liếc thấy, song không có phản ứng nào, giọng đều đều có phần lạnh lùng: “ Tôi nói rõ thêm một chút, người cha là giám đốc của chuỗi thực phẩm, người mẹ là công vụ viên bình thường, gia cảnh của họ gom được 100 vạn không khó, tin rằng kẻ bắt cóc đã điều tra, không bài trừ là người quen gây án .. Ở lần gọi điện thứ hai, con tin vẫn sống, phải xử lý ra sao?”
Lý Mân nghiến răng nghiến lợi: “ Đẩy mạnh tốc độ điều tra, cố gắng tìm được manh mối trước khi trời tối ... Nếu có người chứng kiến ở hiện trường đầu tiên, phác họa lại người và theo dấu xe, không thể nào không có manh mối.”
“ Có thể làm thế này, kiểm tra toàn bộ trạm xăng, loại xe van này đổ đầy xăng có thể đi chừng 300 km, nếu chúng nghiên cứu địa hình gây án, thì trước khi gây án phải có hình ảnh của chúng ở trạm xăng nào đó.” Tào Á Kiệt quả quyết:
“ Thời gian khả năng là không đủ, nếu thế cứ chuẩn bị tiền chuộc, chúng ta hành động vào lúc giao nhận tiền, có đơn vị chuyên môn mà, họ sẽ xử lý được thôi.” Du Phong kiên trì sử dụng tiền chuộc làm điểm tấn công tội phạm: