Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 561 - Q5 - Chương 044: Chân Tướng Giả. (2)

Q5 - Chương 044: Chân tướng giả. (2) Q5 - Chương 044: Chân tướng giả. (2)

“ Người khác thì sao, còn hai đồng chí cho tới giờ vẫn chưa phát biểu gì cả.” Nãy giờ phát biểu chỉ có ba người này, Tiêu Mộng Kỳ nhẹ nhàng điểm danh:

Thử Tiêu suy ngẫm nãy giờ, cuối cùng cũng nói:” Tôi thấy xe không có giá trị điều tra, tra thì tra được đấy, song không kịp, ra thì thế nào cũng tới chợ linh kiện, tha hồ mất thời gian với đám gian thương, tội không lớn không nhỏ này đấu tranh với chúng rất mệt. Camera giám sát à, đối trộm nhà quê còn dễ, chứ bọn tôi ngay từ khi ở trong trường học đã biết đối phó với chúng, nói gì tới tội phạm có kế hoạch thế này. Ví như lái xe tới ngoài thành phố, kiếm cái nông xá, nhà kính, nhà xây dở nhét con tin vào thì công nghệ cao mù hết ... Qua điện thoại thấy chúng dùng thiết bị bóp méo giọng nói, chứng tỏ chúng có ý thức chống điều tra ...”

“ Không tệ, nói tiếp.” Tiêu Mộng Kỳ lần đầu thúc giục, quả nhiên người có thực tế khác với người ngồi văn phòng:

“ Dưới tình huống này không có cách nào tốt hơn, tìm xe, tìm nghi phạm, tìm con tin, tất cả đều phải tiến hành, tới đâu hay tới đó.” Thử Tiêu chép miệng:

Đúng vậy, phương thức xử lý rất nhiều nguy cơ là theo tiết tấu của sự kiện, vì quyền chủ động không nằm ở trong tay mình. Tiêu Mộng Kỳ nhìn Dư Tội:” Đồng chí còn lại thì sao?”

“ Tôi vẫn chưa hiểu.” Dư Tội nhíu mày lắc đầu:

Câu này làm những người khác không nhịn được cười, Tiêu Mộng Kỳ hỏi lại:” Khó thế sao, tiếp theo là kết quả rồi ... Chúng ta tiếp tục.”

Đèn lại tắt, màn hình lại chiếu tiếp vụ án.

Tiếp đó chứng minh suy nghĩ của đại đa số mọi người, tra ngược theo chỗ đỗ xe, trạm xăng, tìm được hai mục tiêu khả nghi, ở trong trung tâm tắm rửa, đáng tiếc chỉ có hình ảnh xe ... Điều tra trong ngoài tiến hành đồng bộ, từ quan hệ xã hội, tình trạng kinh tế của cha mẹ nạn nhân và giúp việc. Bất ngờ phát hiện nghi vấn, người cha vay nặng lãi 40 vạn chưa trả, người kia được liệt vào mục tiêu điều tra trọng điểm. Truy lùng con tin thì kẹt, xe rời thành phố, Thiên Võng liền mù.

Đoạn phim vắn tắt ba tiếng tiến triển, Tiêu Mộng Kỳ trọng điểm nhắc, sau bảy tiếng xảy ra vụ bắt cóc, đã phác họa được chân dung nghi phạm, chỉ có một tên, được cả giúp việc lẫn nhân viên nhà tắm xác nhận.

Hình ảnh lại dừng ở ảnh phác họa nghi phạm, Tiêu Mộng Kỳ cung cấp thông tin:” Hắn tên Quách Đại Hổ, vì tiền án gây thương tích và bắt cóc bị phạt tù 8 năm, chấp hành 6 năm 8 tháng được tha ... Câu hỏi tiếp theo của tôi là, còn chưa tới 3 tiếng nữa là trời tối, các đồng chí sẽ xử lý nguy cơ thế nào?”

Đó là nam tử hung dư râu ria, ảnh chụp khi vào tù, nhìn một cái đã sinh ác cảm, Lý Mân vung tay chỉ huy: “ Bắt hắn và giải cứu cùng lúc tiến hành, biết hắn là ai thì dễ rồi, dựa vào thẻ ngân hàng, di động, khoanh vùng địa điểm, bắt được hắn, tên thứ hai đừng hòng chạy.”

“ Dụ bắt, nếu thời gian không đủ để tìm, chúng ta sẽ bắt khi giao tiền chuộc.” Du Phong vẫn chiêu đó, phải thông cảm thôi, hắn bên điều tra kinh tế mà:

“ Tán đồng, không đủ thời gian nữa rồi, thông ta phương tiện thông tấn trên người hắn sẽ định vị được đầu kia thôi, cho nên phải an bài khéo léo nhanh chóng trao đổi tiền chuộc.” Tào Á Kiệt bổ xung thêm cho lời Du Phong:

Đây là một phép thử, Từ Hách mỉm cười nói với Sử Thanh Hoài:” Đội viên của cậu được đấy, tư duy nhạy bén, không bị quấy nhiễu nhiều bởi ngoại cảnh.”

“ Cám ơn chủ nhiệm Từ.” Sử Thanh Hoài hiểu ý ông, điều tra ngoại vi có rất nhiều nhân tố, kỳ thực là một loại quấy nhiễu, một cảnh sát phải biết lựa chọn buông bỏ, bất kể yếu tố phân tán chú ý nào đều có thể khiến gặp sai lầm đi vào đường vòng, lối rẽ:

“ Đồng chí Nghiêm Đức Tiêu thấy sao?” Tiêu Mộng Kỳ như đặc biệt chú ý tới hắn:

Thử Tiêu giật mình thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt xinh đẹp đó, giọng không chắc cho lắm:” Còn một loại khả năng.”

“ Khả năng gì?”

“ Bọn chúng căn bản không chịu thả con tin, nếu lấy tiền chuộc gặp sự cố, đầu kia giết con tin thì sao? Đừng đánh giá thấp chúng, “ Thử Tiêu với tâm tư u ám, nếu gây án chắc chắn sẽ làm thế:” Phải bố trí lực lượng cơ động, nếu như có thể thăm dò đại khái được nơi ẩn thân của bọn chúng thì tốt, nếu không bố trí lực lượng cơ động này ở địa điểm cuối cùng xe biến mất.”

Không sai, đây cũng là bước cần thiết, xử lý nguy cơ ắt phải đạt tới yêu cầu này, Du Phong giơ ngón tay cái lên, bọn họ chỉ quan tâm tới bắt người mà quên xét tới hành vi của đối phương. Có lực lượng cơ động là cần thiết vì đây là thời điểm vài phút cũng có thể quyết định sinh tử.

“ Rất tốt, người chỉ huy cũng nghĩ như đồng chí.”

Tiêu Mộng Kỳ lại khen câu nữa, chà, làm Thử Tiêu đắc ý, tim đạp loạn lên, sao mà cảm giác đôi mắt xếch của nữ lãnh đạo đang ngầm tán tỉnh mình.

Mọi người lại chú ý tới người cuối cùng rồi, Dư Tội tay chống cằm nhìn bức tranh, giống như hóa đá vậy, Tiêu Mộng Kỳ lần nữa phải điểm danh hỏi:” Đồng chí Dư Tội, không phải định dùng sự thâm trầm giải quyết nguy cơ chứ?”

Đồng nghiệp cười rộ lên, Sử Thanh Hoài thấy Dư Tội tỏ ý khó chịu, vội nói vào:” Vì sao tích chữ như vàng, Dư Tội, không hợp phong cách của cậu.”

Dư Tội lắc đầu:” Phong cách của tôi là nói lời khó nghe, không nói thì hơn.”

“ Nói đi, đồng chí lo lắng cái gì?” Tiêu Mộng Kỳ tò mò còn kèm theo chút khinh miệt:” Anh ở cơ sở, hẳn chưa tiếp xúc với loại vụ án này, gặp khó cũng là điều có thể hiểu được, cứ nói đừng sợ sai.”

“ Thực sự muốn tôi nói à?” Dư Tội hỏi lại:

“ Đúng thế.”

Dư Tội vẫn cứ rào đón:” Cô ép tôi nói ra chân tướng đấy nhé.”

Tiêu Mộng Kỳ thấy Dư Tội cứ quanh co mãi, cho rằng y nói lảng:” Tôi không hiểu, anh định nói chân tướng gì, chẳng lẽ vụ án này à? Anh đoán được kết quả rồi sao?”

“ Kết quả không quan trọng với chân tướng, tôi nói chân tướng là nói, vụ án này là án giả, căn bản không thể xảy ra trong thực tế ... Tất cả mọi thứ đều chắp vá mà thành.” Dư Tội nói một câu làm Tiêu Mộng Kỳ thoáng biến sắc:” Chẳng có cái gì hợp lý cả, tôi biết mọi người tốn công sức nghĩ ra vụ án để xem chúng tôi xử lý nguy cơ ra sao, nhưng đừng đem thứ sản phẩm chất lượng kém như vậy ra chứ, giả tới mức buồn chán, tôi không tham gia trò chơi trẻ con …”

Giả sao? Bốn đội viên ngẩn người, hình ảnh hiện trường, phân tích camera, cảnh sát điều tra, làm sao lại là giả được?

Giả thật sao? Sử Thanh Hoài không hiểu nhìn chủ nhiệm Từ, hắn cứ nghĩ là án có thật.

Tiêu Mộng Kỳ tựa hồ bị xúc phạm, mặt đỏ lên, bị cái bộ dạng hời hợt lãnh đạm của Dư Tội làm người ta rất dễ tức giận, hít một hơi, bình tĩnh lại mắt nhìn chằm chằm:” Anh giải thích xem nào, đây là tài liệu sơ cấp huấn luyện đặc cảnh chống bắt cóc, toàn bộ tư liệu lấy từ thực tiễn, đừng nói năng hàm hồ.”

Không khí tức thì có mùi thuốc nổ.

Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của mỹ nữ, đường nét khuôn mặt tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, rất đẹp, làn da mịn màng, kết hợp với khí thế lúc này, trở nên cao ngạo làm người ta chùn bước.

Ít nhất đó là cảm giác của Sử Thanh Hoài, nhất thời hắn cũng lúng túng, ai ngờ bài học xử lý nguy cơ gặp nguy cơ thật, hai người kia, một thì mặt đanh lại như thép, một khinh khỉnh bất cần, tựa hồ thiếu nước sắn tay áo xông vào nhau, hắn định nói thì Từ Hách hiền hòa xin vào:” Chàng trai, xử lý nguy cơ, một bước không cẩn thận là vạn kiếp bất phục, không thể nói năng tùy tiện, nếu là án thật thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment