“ Giả là giả, không thể thật được.” Dư Tội là tên cực kỳ cứng đầu, sự cố chấp của y thì trừ Thử Tiêu, chưa ai ở đây được lĩnh giáo:
“ Anh nói giả là giả chỗ nào?” Mặt Tiêu Mộng Kỳ lại tối thêm vài phần, chủ nhiệm Tử cũng chẳng dễ coi hơn, đoán chừng quyền uy mất hết, không còn mặt mũi nào nữa rồi:
Quả nhiên là lãnh đạo lớn, dáng vẻ thân dân chỉ là diễn thôi, nói một câu không vừa ý là khó chịu, dù sao đã chọc giận người ta rồi, thế thì cho điên luôn một thể, Dư Tôi đã chọc người ta rồi còn vờ khách khí:” Tôi nhìn ra vài nghi vấn, xin hai vị chuyên gia chỉ điểm.”
Gọi là chỉ điểm, giọng điệu rõ chế nhạo, Thử Tiêu ôm đầu, thôi Dư Nhi nó lại lên cơn rồi, giờ thì lãnh đạo hay mỹ nữ cũng thành đống phân hết, nó chẳng nể nang gì đâu, không biết có làm lãnh đạo giận lây cả đội ngũ không.
“ Thứ nhất, nếu cha mẹ con tin sống trong một căn biệt thự độc lập thì cảnh bao người ra vào kia làm gì vậy? Đã là đám bắt cóc có dự mưu mà không theo dõi nhà nạn nhân à? Nào đặc cảnh, nào hình cảnh, dân cảnh ra vào như cái chợ, có biết hậu quả không?” Dư Tội hời hợt chất vấn một câu:
Mấy đội viên sực tỉnh, đúng thế, bọn bắt cóc phát hiện có cảnh sát tham gia, vậy hậu quả là bỏ chạy, thậm chí giết con tin, lúc nãy xem hình ảnh kia chỉ thấy đây là vụ án nghiêm trọng, giờ mới thấy vấn đề.
Hai chuyên gia không lên tiếng.
Dư Tội không thèm để ý tới phản ứng của họ:” Nhìn đi, người vợ cứ dựa vào vai chồng khóc, người chồng cũng khóc, thật vô lý.”
“ Chuyện đó mà cũng vô lý à?” Sử Thanh Hoài không hiểu:
“ Quá vô lý ấy chứ, chưa ai từng trải qua loại chuyện này chứ gì, khi gặp chuyện như thế, không ai khóc liên tục được đâu ... Lo lắng, hoảng loạn, sợ hãi, rất nhiều cảm xúc hòa trộn, hai vị đó khóc nhiệt tình quá đấy.” Dư Tội trải qua rồi, khi đó con người ta vô cùng rối trí, đờ đẫn, điên cuồng, hoảng sợ, khóc là thứ khá xa xỉ:
Những người khác hình như không chấp nhận được quan điểm này, có điều Tiêu Mộng Kỳ có vẻ hòa hoãn hơn:” Chỉ thế thôi sao?”
“ Còn, quá nhiều, kẻ bắt cóc tuy dùng thiết bị bóp méo giọng, nhưng mà hắn hưng phấn quá, uy hiếp giết đứa bé, giết cả nhà, đùa đấy à? ... Kỳ thực chỉ cần nói một câu, con ông trong tay tôi, chuẩn bị tiền mà chuộc, thế là đủ, đi bắt cóc uy hiếp giết chết cả nhà người ta làm cái gì? Còn cần uy hiếp như thế à, chúng có con tin trong tay, bản thân chúng là sự uy hiếp.”
“ Chưa hết, gây án kiểu gì thế, thời gian và địa điểm gây án rất vớ vẩn, chúng sẽ phải chạy xuyên qua thành phố, có cả đống người chứng kiến, lại còn biểu diễn ngay trước camera như vậy, đến bọn trộm vặt ngoài đường còn biết che chắn camera mới ra tay. Thông minh hơn chút thì phải đổi xe, ẩn nấp, có nhiều cách che dấu, thế mà lại có hình ảnh xe xuất hiện ở nhà tắm ... Giả sử có bọn bắt cóc ngu như vậy thật, không theo dõi biệt thự, làm bừa trên đường, thế thì sau đó vô lý, bóp méo âm thanh, ngắt di động, không lấy tiền mới, không lấy tiền cùng seri, đó là cách làm của dân chuyên nghiệp ... Ai giải thích hộ tôi sự ngớ ngẩn này do đâu không?” Dư Tội tuôn ra một tràng dài:
Đúng vậy, mô thức hành vi là thứ tương đối cố định, giống như một tên trộm, có khi cả đời không nảy ra ý nghĩ giết người phóng hỏa, hành động sẽ theo một quán tính. Đương nhiên trừ phạm tội thăng cấp, nhưng cùng một vụ án lại có mấy mô thức khác là không đúng. Lý Mẫn khẽ gật đầu thừa nhận suy luận của Dư Tội.
“ Còn nữa không?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi gần như là miệt thị:
“ Có.” Dư Tội giọng bình đạm, y phản cảm nhất người khác dùng ánh mắt này nhìn mình:” Tôi giải thích rồi, đây là án giả, mọi chi tiết có thể là sự thực, nhưng dùng nhiều vụ án ghép lại với nhau thành vụ án bắt cóc đầy sở hở này. Mặc dù giống đấy, nhưng chưa đủ đâu ... Tôi chỉ cho cô một sai lầm sơ đẳng ngay từ khiến tôi không thèm để ý thứ vớ vẩn này nhé, trời mưa đi học, con nhà giàu, có cả giúp việc, vậy mà lại đi bộ tới trường ... Ồ, hay là con vợ trước, vậy mẹ kế khóc tưng bừng thế làm gì?”
Phải rồi, giờ nhìn lại thấy thực sự có quá nhiều vấn đề, ở đây không ai ngốc cả, thậm chí còn phát hiện thêm nhiều chi tiết bất thường nữa, thực sự là kể mãi không hết.
“ Anh đã biết nhiều như thế vậy anh cho rằng tiếp theo sẽ phát triển thế nào?” Tiêu Mộng Kỳ có chút thiếu tự nhiên hỏi lại, có vẻ còn chưa cam lòng bị làm bẽ mặt:
“ Tiếp theo chắc là dụ bắt, trong lúc giao tiền chuộc bắt một nghi phạm, thông qua hắn tìm tên còn lại, giải cứu con tin, hết.” Dư Tội nhún vai:
“ Anh chắc chứ?”
“ Chắc, trừ con đường này, không có kết quả khác, đã là thứ chuyên gia lý thuyết thích lấy ra làm bài giảng, thứ đem giảng dạy vậy phải có tính đại biểu, kiểu như cảnh sát thể hiện uy phong, giải cứu con tin, tội phạm cúi đầu trước pháp luật, đoàn tụ, mọi người cùng vui ... vân vân và vân vân.” Dư Tội cò vẻ đã thấy phiền, giống như đang nghe bài phát biểu lê thê vô nghĩa trên hội nghị:” Nếu không thì mất ý nghĩa giáo dục.”
Tư Hách nhìn chằm chằm Dư Tội, hỏi:” Chẳng lẽ không nên có ý nghĩa giáo dục?”
Dư Tội đáp lại gay gắt:” Có chứ, nên có, nhưng đưa đi giáo dục học sinh tiểu học ấy, đừng mang thứ giả ra dạy người thực chiến, ai nghĩ ra vậy?”
Câu này thật nhưng mà nặng lời quá rồi, Sử Thanh Hoài định đứng ra giảng hòa, dù sao cũng là chuyên gia, nên nể mặt chút, Tiêu Mộng Kỳ ngăn lại:” Theo anh thực tế phải thế nào?”
“ Kẻ gây án kỳ thực cũng rất sợ hãi, không lấy được tiền chuộc sẽ hoảng sợ giết người, lấy được thì vì an toàn cũng nên giết con tin ... Đó là bản năng bảo hộ thôi, không liên quan tới ác hay không ác. Cô nói đúng một điều, tôi chưa tiếp xúc với loại vụ án này, nhưng tôi không tin khả năng con tin sống sẽ quá cao, càng là vụ bắt cóc tính chất manh động liều lĩnh, tỉ lệ sống sót của con tin càng thấp, tất nhiên sẽ bắt được nghi phạm thôi, chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng con tin chỉ có thể sống tới lúc giao tiền chuộc.”
Mọi người rớt hàm nhìn Dư Tội, nghe ra rồi tên này thuần túy nói ở góc độ, lập trường của tội phạm.
“ Nhìn tôi làm gì?” Dư Tội phẩy tay:” Xem phim nghiệm chứng thử xem sao.”
Thế là ánh mắt đồng loạt nhìn Tiêu Mộng Kỳ, nhưng cô lắc đầu:” Không cần xem nữa, hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ có đánh giá về mọi người sau, bài học tương tự thế này còn có mấy tiết nữa, song tôi sẽ cân nhắc có nên hủy bỏ không?”
Nói xong đứng dậy thu dọn vật dụng cùng Từ Hách rời đi mà không quay đầu lại lần nào, Sử Thanh Hoài rối rít đuổi theo, ra cửa còn quay đầu lại nhìn Dư Tôi với vẻ khó chịu.
Dư Tội nhếch môi có phần hả hê: “ Ngay từ đầu tôi đã không nói gì, cô ấy ép tôi nói mà.”
“ Có cần nói thế không, so đo với mỹ nữ hay ho gì?” Thử Tiêu chỉ trích:
“ Cậu nói khó nghe bỏ mẹ, không khéo léo được một chút à?” Tào Á Kiệt cũng vào hùa, nếu mất mấy tiết học thế này không phải tiếc đứt ruột à:
Lý Mân đi tới bật máy xem tiếp, quả đúng là tiểu tổ chống bắt cóc vô kế khả thi, giao tiền chuộc dụ bắt, một đám thường phục ấn nghi phạm xuống, thẩm vấn đột kích, sau đó lực lượng cơ động bố trí ở nơi cuối cùng chiếc xe mất tích theo lời khai, tấn công nơi tên còn lại ẩn nấp, giải cứu con tin, hai mẹ con ôm nhau. Cô không xem nữa, đúng là vô nghĩa mà, đâu phải xem phim Hàn chứ ….
“ Mặc dù cậu đúng, chúng tôi cũng không tha thứ cho hành vi chọc giận mỹ nữ. Tôi cứ nghĩ cuộc sống mỹ hảo sắp bắt đầu, cậu lại nhảy vào phá, cậu tưởng tôi ngày ngày phải đối diện với cái mặt cậu dễ chịu lắm à?” Thử Tiêu đau khổ lắm, hắn đã chẳng còn quan tâm tới vụ án ra sao nữa rồi:
“ Tôi cũng không tha thứ cho cậu.” Tào Á Kiệt hừ một tiếng:
“ Tôi cũng thế, cuộc sống tăm tối của chúng ta khó khăn lắm mới có tia nắng ấm áp, giờ tắt rồi.” Du Phong tiếp xúc với Thử Tiêu nhiều cũng hỏng nốt rồi:
“ Tuy tôi tán đồng thái độ của cậu với mỹ nữ, nhưng tôi khinh bỉ cậu, cậu tưởng mỗi mình cậu thông minh à?” Lý Mân cũng rất bất mãn:
Bốn chọi một, tác dụng duy nhất là làm Dư Tội đắc ý thêm vài phần, khép mắt lại hưởng thụ lời chỉ trích lọt vào tai y không khác gì lời ca ngợi.