Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 563 - Q5 - Chương 046: Khích Tướng. (1)

Q5 - Chương 046: Khích tướng. (1) Q5 - Chương 046: Khích tướng. (1)

“ Đúng là vụ án giả à?” Sử Thanh Hoài trong văn phòng nghe Tiêu Mộng Kỳ giải thích mà đờ người, lúc nãy hắn không phát hiện chút nào hết:

“ Bắt cóc là thật, nhưng mà điều tra, phá án sau đó đều là căn cứ vào tiến triển của vụ án mà lắp ghép vào, tài liệu đã đem giảng nhiều lần rồi ... Bài học này đơn giản kiểm tra tư duy của cảnh sát khi đối phó với nguy cơ, nói đơn giản là lựa chọn phương thức và phương hướng chính xác là được. “ Tiêu Mộng Kỳ có chút không phục, chưa ai nói đây là giả, đoạn trong biệt thự đúng là ghi hình giả, song còn lại đều là thật hết, với lại chuyện này giống đề bài khi thi ấy, đề ra anh giải đi, lại bới móc nó không thực tế nên không làm bài à, người ra đề dùng để kiểm tra kiến thức tổng quát đâu phải đem ứng dụng:

“ Vậy kết quả không phải là bị cậu ta bất hạnh đoán trúng chứ.” Khoa trưởng Sử ở mặt này không khác gì ba tên đội viên nam kia, Dư Tội chọc giận mỹ nữ rồi, hắn cũng thấy chướng mắt:

“ Không phải bất hạnh, đáng lẽ chúng tôi không nên chọn biệt thự độc lập, quá gây chú ý, lúc đó vì không muốn ảnh hưởng tới người khác, hóa ra thành thất sách.” Tiêu Mộng Kỳ thở dài:

Chủ nhiệm Từ mỉm cười:” Tiểu Tiêu, đánh giá họ thế nào?”

“ Tố chất của họ cơ bản đều tốt, suy nghĩ chu toàn, trong đó Nghiêm Đức Tiêu là bất ngờ lớn nhất, nghĩ tới bố trí cơ động, đó là kết hợp giữa tư duy ứng phó nhanh nhạy cùng kiến thức thực tế ... Tôi đã dùng nhiều manh mối đáng nghi đánh lạc hướng song không cản trở họ lựa chọn phương hướng chính xác.” Tiêu Mộng Kỳ đánh giá rất tích cực, yếu tố quan trọng trong xử lý nguy cơ là phải biết hi sinh, phải biết lựa chọn, vì thời gian sẽ không đủ:

“ Dư Tội thì sao?” Sử Thanh Hoài hỏi vội:

“ Tôi không đánh giá được.” Tiêu Mộng Kỳ khó xử:

Từ Hách gật đầu giải thích:” Vốn đây là bài kiểm tra năng lực phản ứng và ứng biến của mọi người, nhưng cậu ta có đáp án ngay từ đầu rồi, chưa rõ năng lực xử lý sự cố thế nào, cậu nói chúng tôi đánh giá ra sao?”

“ Dư Tội là thế, cậu ấy nói chuyện đôi khi không để ý tới cảm thụ của người khác, song không có ý xấu ...” Sử Thanh Hoài thấp thỏm lo hai vị này phất áo bỏ đi:

“ Đừng lo, phát hiện hạt giống tốt chúng tôi không nỡ bỏ, giao mấy người họ cho chúng tôi đi.” Không ngờ người đưa ra đề nghị này chính là Tiêu Mộng Kỳ:

Sử Thanh Hoài giật mình:” Thế sao được, tập huấn chưa kết thúc.”

“ Đừng hiểu lầm.” Tiêu Mộng Kỳ đã điều chỉnh lại tâm thái, lại là thục nữ mê người, không còn là lãnh đạo lạnh lùng nghiêm khắc nữa, mỉm cười nói:” Chúng tôi không định đào mất đội ngũ của anh, mà là cho họ hoàn cảnh thực chiến, tiếp xúc nghi phạm đang giam giữ, nếu có cơ hội thực chiến, sẽ để họ đi theo quan sát.”

“ Được.” Sử Thanh Hoài mừng rỡ vậy là tiểu tổ tinh anh của hắn có bước đi thực tế đầu tiên: “ Chủ nhiệm Tiêu, cô đừng để ý tới thái độ của Dư Tội nhé.”

Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười không đáp, Từ Hách phẩy tay:” Cái nghề này của chúng tôi không ngại những người vểnh đuôi lên trời, chỉ sợ người không cá tính không bản lĩnh. Tôi kiến nghị phong tỏa đội vài ngày, vụ án không thể giải quyết được nhiều lắm, gặp trở ngại vài lần sẽ khiêm tốn thôi.”

“ Tôi đồng ý, giao họ vài vụ án thật khó, bẻ gãy nhuệ khí của họ trước, quá tự tin sẽ dẫn tới bất cẩn.” Tiêu Mộng Kỳ giống có chút ý đồ báo thù:” Khoa trưởng Sử, tiếp theo đây họ do tôi an bài, anh không có ý kiến gì chứ?”

“ Không, không ... Đây là chuyện tốt.” Kỳ thực Sử Thanh Hoài cũng không rõ tốt hay xấu, khó tránh khỏi lo lắng cho mấy đội viên kia:

….. …..

Một tuần sau, sân huấn luyện tổng đội hình cảnh.

Bị phong tỏa một tuần, không cho đi dạo phố, không cho về nhà, mỗi ngày 6 giờ 30 thức dậy, rửa ráy 30 phút, mỗi bữa cơm 15 phút, không có nghỉ trưa, thời gian còn lại hoàn toàn chỉ có huấn luyện, cường độ tăng lên gấp mấy lần khủng bố hơn nữa là dùng tài liệu giáo dục của đặc cảnh, mỗi ngày ngược đãi người ta chết đi sống lại.

“ Nhanh ... Nhanh nữa lên, đừng tưởng là nữ nhân thì được thông cảm ưu đãi.” Huấn luyện viên mặt mày hung ác rống lên:

Lý Mân giật mình cắn răng chạy, một tuần khủng bố làm cô gầy đi những 3 cân, gần đạt được chi tiêu.

“ Nhanh lên ... Cậu còn không bằng nữ nhân ... Thế này làm sao lên được chiến trường.” Huấn luyện viên vừa nói vừa quất roi da:

Thử Tiêu nhảy dựng lên, không chạy nổi cũng phải chạy, không cả dám cãi.

“ Nhanh lên, còn hai vòng nữa, sau lưng các cậu chính là nhân dân, phía trước dù có là núi đao biển lửa cũng phải xông qua ...” Huấn luyện viên thúc giục Tào Á Kiệt, Du Phong:

Mấy người kia đau khổ vô cùng, nhưng tuần này hạnh phúc nhất là Dư Tội, chạy? Vì luyện sở trường để được nhận vào trường cảnh sát, trước kia y từng chạy tới nôn ra. Chiến đấu bằng dao? Càng sở trưởng, có thể đối chiến với huấn luyện viên vài chiêu. Súng à? Bắn tàm tạm, cơ mà thời này chỉ thế thôi mấy khi dùng tới súng đâu. Bù lại y từng ở bên hậu cần tháo lắp súng quá thuần thục rồi, không khác gì ảo thuật, súng chạm vào tay y rời ra từng mảnh hết sức kỳ diệu.

Thế là Dư Tội thành công đắc tội với bốn người còn lại ...

Chạy hết 5 km, huấn luyện viên thổi còi:” Nghỉ 5 phút.”

Nghe chữ "nghỉ" một cái, bốn người bò lăn ra đất, Lý Mân đấm thắt lưng, Thử Tiêu nằm chỏng gọng, hai người kia ngồi bệt thở lấy thở để.

Nhìn thấy huấn luyện viên đi ra, khóa cửa sân huấn luyện lại, Du Phong mặt đưa đám:” Dư Nhi, cậu hại chết mọi người rồi, ai bảo đi đắc tội với mỹ nữ.”

“ Tôi sắp không chịu nổi nữa.” Tào Á Kiệt vén áo lau mồ hôi, mặt mày bơ phờ hốc hác:

“ Tôi thì đã không chịu được lâu rồi.” Thử Tiêu giọng thều thào:

“ Tôi giảm được tròn 10 cân rồi đấy.” Lý Mân khoe với giọng đau khổ:

“ Một tuần rau xanh với cơm, không muốn gầy cũng khó, định đuổi chúng ta về thời trước giải phóng à? Giờ nhớ lại đại bảo mẫu đối xử với chúng ta không tệ.” Thử Tiêu có được chút sức lực liền đem trút lên Dư Tội:” Nhìn đi, cậu vênh vào cái đếch gì chứ, giả ngốc một chút thì chết à, không lãnh đạo nào thích cấp dưới thông minh hơn mình, cậu hại mình, hại luôn cả đồng đội, cậu gặp rắc rối với lãnh đạo nhiều như thế mà không rút được bài học nào sao? Cái thằng ngốc này, cứ như thế thì cậu nghỉ cho rồi.”

“ Liệu có phải nguyên nhân này không? Tiêu Mộng Kỳ làm sao có quyền lực lớn như thế?” Tào Á Kiệt không tin lắm.

“ Còn nguyên nhân nào nữa.” Lý Mân tranh thủ cơ hội:” Không nghe nói sao, hạc đỉnh hồng cũng không độc bằng lòng dạ ... mỹ nhân à?”

Du Phong phì cười vì Lý Mân sửa lời nhanh như vậy:” Này Dư Nhi, sao không nói gì thế, an ủi mọi người đi chứ?”

“ Tuy bị ngược đãi một chút, nhưng chúng ta cũng có thu hoạch mà, đúng không? Chị Béo tổng cộng giảm 10 cân, Thử Tiểu giảm 3,4 cân ... Tố chất sức khỏe của chúng ta đều được nâng cao, không phải sao? Trước kia tôi bị rượu thuốc làm hại, đánh nhau với tên tội phạm bỏ trốn 18 năm, suýt bị hắn giết chết, nếu giờ gặp lại, tôi bẻ cổ tức thì.” Dư Tội có kiểu an ủi rất đặc biệt, bừng bừng phấn khích nói:” Nếu huấn luyện thế này một năm, khi ra ngoài, chúng ta đều sẽ là vận động viên.”

“ Một năm?” Lý Mật giơ một ngón tay lên, sau đó nằm vật ra bên Thử Tiêu:” Thế thì chúng nó giết chị rồi.”

Tào Á Kiệt cười khùng khục:” Hai vị, đang ở thao trường, đừng bày ra tư thế bất nhã như vậy được không?”

“ F-uck!” Thử Tiêu bật dậy đuổi Tào Á Kiệt:

“ Hai vòng rồi đấy.” Dư Tội chỉ Thử Tiêu nói, tên này bất tri bất giác tiến bộ rồi, chạy tốt rồi:

Kêu ca thì kêu ca, không ai vì chịu khổ mà rút lui, huấn luyện gian khổ lại còn giúp đoàn thể nhỏ gắn kết thêm chặt chẽ.

Bình Luận (0)
Comment