“ Không dễ, giờ người có tiền đề phòng nghiêm lắm, chạm vào xe một cái người ta cũng ra kiểm tra.” Tào Á Kiệt có chút tiền nên cảm thụ rất sâu:
Thử Tiêu bĩu môi: “ Khó gì, tôi dùng cách không ai có thể nghi ngờ được, ví như khi rửa xe đâm cho một phát, nếu điều tra không có gì khả nghi, nếu anh đã đề phòng, vậy thì chúng tuyệt đối không làm một cách lén lút, mà dùng phương thức bình thường có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc với xe lại có thể âm thầm giở trò để sau đó anh không thể nào nghi ngờ.”
Phân tích này làm mọi người gật đầu liên tục, xem ra hai tên này đúng là trời sinh giở trò xấu.
Dư Tội có vẻ hơi nhập tâm rồi, hào hứng nói:” Vậy là Thử Tiêu đã hoàn thành bước đầu, bước thứ hai, có khả năng định vị, truy tung, tôi chỉ cần dẫn theo vài đàn em là được ... Đây là nguyên nhân vì sao có vụ án xảy ra trên đường cấp hai, vì địa điểm là tùy cơ, chứng minh chúng ta không biết khi nào xe dừng, chỉ biết là xe sẽ dừng.”
“ Vậy làm sao anh biết chiếc xe nào hay đi đường xa?” Tiêu Mộng Kỳ nêu vấn đề về chọc mục tiêu:
“ Dễ thôi, xem đồng hồ đo cây số, xem tình trạng mòn lốp, hoặc như vụ ở tỉnh ta, chọn xe biển vùng ngoài ra tay là xong.” Thử Tiêu phất tay giải đáp:
Tiêu Mộng Kỳ gật đầu, đã bị thuyết phục.
“ Giờ là xe gặp sự cố rồi, chúng ta bắt đầu gây án, Lão Tào mặt trắng ưa nhìn xuống xe quan tâm hỏi một câu, nạn nhân chắc chắn là hi vọng có người giúp được mình. Thế là Lão Tào "đoàng" một phát ngất luôn ... Tôi và Du Phong đưa người lên xe, đánh thức, lục thẻ ngân hàng, hỏi mật mã, trả lời đúng thì lấy tiền, sai thì đâm một phát là xong, đám có người có tiền sợ chết nên dễ lắm.” Dư Tội an bài cứ như đang gây án thực sự:
Tào Á Kiệt với Du Phong bỗng nhiên thành cướp làu bàu vài tiếng.
“ Xong rồi xe cũng nguội, lái xe đưa cả người bị hại và xe đi, loại xe đắt tiền này khác nào giấy thông hành, cảnh sát giao thông chẳng dám ngăn, chúng ta chỉ cần kiếm chỗ tiêm thuốc, vứt người ... Xe cũng phải xử lý, thứ này là mầm họa.”
“ Chúng ta không cần xe, chúng ta người ngoại tỉnh, đem bán dễ sinh nghi, vứt nó đi là tốt nhất. “ Thử Tiêu nói vào:
Dư Tội tiếp tục:” Đúng thế, đập vỡ cửa xe, để ở mấy khu đèn đỏ long xà hỗn tạp, cắm cả chìa khóa, đợi trộm mang đi là được, trước khi tiêu thụ chúng sẽ mông má xe lại, lúc đó không nhìn ra được xe có sự cố.”
“ Hoặc là lái thẳng xuống sông, Long Vương cũng chẳng tìm được đủ linh kiện.” Thử Tiêu nói xong cùng Dư Tội vỗ tay đét, ăn mừng vụ án thành công mỹ mãn:
Lý Mân nghe mà chóng cả mặt:” Thế là xong?”
“ À phải, còn chị nữa, chị phụ trách chuyển khoản, băng nhóm chúng ta phải có người tinh thông tài vụ, người này phải được tất cả tín nhiệm, khả năng là người cầm đầu.” Dư Tội quay sang Tiêu Mộng Kỳ, giọng ngả ngớn:” Mỹ nữ, cô nên đi kiểm chứng, xe chặn được kia thế nào cũng để lại dấu vết xử lý, những người bị hại này trước thời điểm xảy ra vụ án phải cùng tới một nơi mà chính họ cũng sơ xuất không để ý tới, hay ở chỗ này, vì đối phương không cố tình che dấu, thế nên chính bọn chúng cũng có thể có sơ xuất ở đây ...”
Tiêu Mộng Kỳ đứng bật dậy, không để ý tới người khác đi nhanh khỏi phòng, tiếng giày cao gót cành cạch xa dần.
Hả, quả là hả, Dư Tội tung đồng xu lên nghịch, ánh sáng bạc lấp lánh như tinh linh đang cười. Lý Mân chướng mắt lắm, hỏi nhỏ Thử Tiêu:” Cậu ta đoán có chuẩn không?”
“ Đoán mà chuẩn thì cần gì điều tra?” Thử Tiêu kiêu ngạo, luận thực chiến hắn hơn hẳn mấy người kia: “ Nhưng khả năng rất cao, đoán chừng họ chưa bao giờ nghe thấy.”
Tào Á Kiệt sán tới: “ Làm như các cậu từng làm vậy.”
“ Tôi nói chúng tôi thực sự từng làm thế, anh tin không?” Thử Tiêu hồi tưởng, ngày đó ở Quảng Châu đúng là quãng thời gian vinh quang nhất, bất kể là cùng Tế muội tử đi chơi cờ bạc bịp, cùng đám anh em phá xe hoặc đi buôn lậu, đều là trải nghiệm đa phần cuộc đời người ta không có nổi một lần, giờ thành bài học quý giá:
“ Dư Tội, cậu nhanh mồm quá rồi.” Du Phong trầm ngâm:
“ Là sao?”
“ Một trong những nguyên tắc sống trong văn phòng là đừng đi ngược số đông, hai là không được thông minh hơn lãnh đạo, ba là phải biết lấy lòng lãnh đạo ... Cậu lại đi ngược với cả ba.”
Dư Tội lấy làm tò mò: “ Nếu anh đã hiểu rõ như vậy, sao ở đơn vị cũ còn sống bất đắc chí, bị người ta cô lập?”
“ Vì tôi phản cảm với họ, tôi cũng giống cậu, cậu đang đi vào vết xe độ của tôi đấy.” Du Phong nói chân thành:
Dư Tội mỉm cười coi như cám ơn, kỳ thực trải qua va vấp, y cũng biết chứ, chỉ là không kìm được, trong y có chút máu giang hồ, sảng khoái đã, gặp sự có lại xử lý sợ gì.
“ Liệu có hậu quả gì không?” Tào A Kiệt hơi lo:
“ Xem xem, trừ cái thái độ Dư Tội đáng ăn đòn ra thì tôi tán đồng cách làm của cậu ấy, còn hai cậu, là nam nhân mà hèn thế? Chính kiến của mình mà không dám nói ra, sau đó về nhà mặt nặng mày nhẹ trút lên người khác nhà, xì! “ Lý Mân rất hung hãn, không thẹn là đại tỳ ở trung tâm tin tức: “ À mà Dư Tội, đáp an liệu có đơn giản quá không?”
“ Không sao, sai chẳng hề gì, họ cũng đâu coi trọng gì chúng ta, nhưng đúng thì phiền đấy, mọi người mà bị đưa ra thực chiến sớm thì đừng trách tôi, lần sau tôi không quản được cái miệng của mình thì mọi người phải nhắc.” Dư Tội cảnh báo sớm:
“ Chắc không đâu, đến đại bảo mẫu còn không vừa mắt với chúng ta mà.” Thử Tiêu đang nhắc tới Sử Thanh Hoài, vì suốt ngày chạy lo việc lặt vặt cho họ mà thăng chức lên bảo mẫu:
Lý Mân dùng bàn tay nần nẫn liên tục xỉa vào trán hắn:” Mọi người bị coi thường là vì cậu kéo chân chúng tôi, chúng tôi tự trào không sao, nhưng cậu không có tư cách kéo mọi người vào vị trí bị chế nhạo của cậu.”
Úi, câu này nói thật hay, mọi người cười ha hả, Thử Tiêu không đỏ mặt, còn cười cùng, tuy thế mọi người có thêm một mối bận tâm, một là kỳ vọng được thừa nhận, hai là lo lắng, vì chưa ai chuẩn bị gì.
Chợt có tiếng bước chân, Thử Tiêu có đôi tai thính, bắt sóng ngay:” Hai người, Tiêu Mộng Kỳ ... Í, có cả đại bảo mẫu.”
A, đại bảo mẫu ném mọi người ở thao trường một tuần không thấy mặt đầu, mọi người đều có chút bất mãn, đang chuẩn bị làm mặt lạnh với hắn thì cửa bị đẩy mạnh, Sử Thanh Hoài hồ hởi đi vào, lớn tiếng nói:” Tôi tuyên bố một mệnh lệnh từ tổng đội, ngay tức thì, tiểu tổ chi viện tham gia vào vụ án cướp của 717, đây là vụ án được hai tổng đội phối hợp tiếp nhận, nhiệm vụ của mọi người là ra nơi xảy ra vụ án tìm manh mối mới, ra thực địa do đặc cảnh tiếp nhận ... Cám ơn mọi người, cuộc đàm thoại vừa rồi đã cung cấp khả năng rất gần với hiện thực, đang kiểm chứng.”
“ Yeah!” Lý Mân reo lên trước tiên:
Tào Á Kiệt cố gắng giữ vẻ điềm đạm trước mỹ nữ, Du Phong thộn mặt, trong khi hai vị còn lại phản ứng chẳng tích cực gì.
“ Sao thế đồng chí Nghiêm Đức Tiêu?” Sử Thanh Hoài cười hỏi:
“ Lỡ đi phá án mười ngày nửa tháng không về được nhà thì vợ tôi làm sao? Cô ấy hay lo lắm.” Thử Tiêu khó xử, hắn không muốn dính vào vụ án chả biết bao giờ mới kết thúc thế này, chẳng may chạy đi tỉnh khác nữa thì thảm:
“ Làm gì nghiêm trọng thế, hiện trường ở Đại Nguyên, tôi đảm bảo cậu ngày ngày đều có thể thấy vợ ... Chỉ là nhiệm vụ tra xét thôi, đội đặc cảnh sẽ lo ăn ở cùng xe đưa đón.” Sử Thanh Hoài trấn an, thấy Thử Tiêu vẫn còn miễn cưỡng lắm:” Còn có tin tức tốt, đồng chí Tiêu Mộng Kỳ sẽ lấy thân phận đối viện bình thường gia nhập tiểu tổ chi viện, mọi người hoan nghênh nào.”
Tiêu Mộng Kỳ kinh lễ, sau đó cúi người nói: “ Mong mọi người chiếu cố.”
Tiếng vỗ tay rất tượng trưng, chả có tí nhiệt tình nào, nhất là Dư Tội, hai tay chạm vào nhau không có âm thanh nào phát ra.
Sử Thanh Hoài ngạc nhiên lắm, cứ tưởng đám nam đội viên phải nhảy lên reo hò, nhìn Dư Tội:” Có vẻ cậu hứng thú không lớn, tự tin không cao, vì sao?”
“ Vì chúng ta còn cách chân tướng xa lắm.” Nói thật, Dư Tội không có động lực ở vụ án này, còn mệt mỏi thì đã nhìn thấy rồi, y ghét làm việc cho đám nhà giàu:
“ Vừa rồi anh tự tin lắm mà.” Tiêu Mộng Kỳ cười hỏi:
“ Đó là vì tôi muốn đả kích cô, chuyện này cùng với bắt nghi phạm là hai khái niệm khác nhau.” Dư Tội đáp thẳng thừng, phản cảm với loại nữ nhân mưu mô, có lẽ bắt đầu từ khi gặp Thẩm Gia Văn liền có thành kiến này:
Câu trả lời thực sự là làm Tiêu Mộng Kỳ chỉ biết cười trừ đành chịu, Sử Thanh Hoài bối rối nói:” Tổng đội rất coi trọng vụ án này, đây cũng là cơ hội chứng minh tiểu tổ của chúng ta bản thân, Dư Tội, tôi biết cậu từng hợp tác với đặc cảnh, có lẽ hai bên có khúc mắc, nhưng đứng trước đại thi phi, tôi tin cậu có lựa chọn chính xác.”
“ Vâng, tôi đã hiểu.” Dư Tội đứng lên, đáp rất vang.
Nhưng bộ dạng nghiêm túc giả tạo ấy khiến Tiêu Mộng Kỳ thất vọng, chẳng đặc sắc như y miêu tả thủ pháp gây án.
Ống kính đóng lại cùng với năm người rời khỏi phòng hội nghị.
......
Combo Dư Tội + Thử Tiêu vẫn là số 1.