Chính ủy Vạn Thủy Thăng đang ngồi cùng Hứa Bình Thu, có vẻ còn chút do dự, đưa mấy người mới vào thực chiến, chỉ lo thành trò cười cho đơn vị anh em, riêng cái đội hình thù đủ kiểu đó nhìn đã thấy buồn cười, cảnh tượng nhìn qua camera càng như vở hài kịch.
“ Thủ pháp gây án có tính sáng tạo, song cần kiểm tra đã.” Tổng đội trưởng đặc cảnh, Dương Vũ Bân, hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn ngang dọc cũng không che đi được mùi vị thiết huyết trên người:” Trứng gà không nên đặt vào cùng một giỏ, vụ án cũng nên nhiều mặt cùng hành động, tôi cần manh mối, hình cảnh các anh tìm manh mối ngoại vi, chỉ cần có manh mối, đặc cảnh chúng tôi lập tức bắt kịp ... Xử trưởng Hứa? Ý anh thế nào?”
Hứa Bình Thu tỏ thái độ: “ Vụ án này có tính đặc thù, ý sở trưởng Thôi là cố gắng khống chế phạm vi ảnh hưởng, lực lượng điều tra của chúng tôi hôm nay sẽ toàn bộ vào vị trí, tôi không ý kiến gì về sự an bài của anh.”
Thảo luận và an bài vẫn tiến hành, mỗi vụ án đều thế, an bài bố trí, điều phối nhân viên, đồng bộ chỉ huy, phối hợp các đơn vị, chỉ riêng thế thôi đã đủ nhức đầu rồi, mỗi lần thay đổi nhỏ lại là một lần bố trí lắng nhằng phía sau.
Hứa Bình Thu nhìn đồng nghiệp sắp xếp kế hoạch, nghe các đội báo cáo các bước, ông ta nghĩ, người tới được chân tướng, dứt khoát không nằm trong số này.
Ngày 23 tháng 7, trời quang đãng, gió mạnh, 8 giờ sáng, Tiêu Mộng Kỳ dẫn đội đi hỏi chuyện người bị hại, 9 giờ Tào Á Kiệt dẫn đội đi kiểm tra quanh nơi ở người bị hại, chiều tới nơi xảy ra vụ án ...
Sử Thanh Hoài ngồi trong văn phòng tổng đội hình sự, viết được một hàng đã không viết được nữa, thao trường ngoài cửa sổ trống không, hắn như thấy thiếu mất cái gì. Không nghe thấy Lý Mân cười chói tai, không nghe thấy Thử Tiêu và Dư Tội bày trò, tổng đội vắng vẻ hơn nhiều. Bình thường thấy phiền, hôm nay không thấy họ, lòng càng phiền hơn.
Không ngờ huấn luyện thích ứng lại kết thúc nhanh như thế, đã ra thực chiến rồi, lại còn là đại án nữa chứ, do đích thân sở trưởng Thôi làm tổ trưởng tổ chuyên án, cả bộ cũng chú ý đốc thúc.
Chỉ là liệu bọn họ có làm được không?
Sử Thanh Hoài chẳng có chút lòng tin nào, lần khảo nghiệm này chẳng những với tiểu tổ chi viện, mà cả hắn, nói về thực chiến, hắn là người mới trăm phần trăm.
.... Ngày 17 tháng 7, nạn nhân xuất phát từ Đại Nguyên lên đường cao tốc tới Bắc Kinh, lên đường cao tốc là 8 giờ 15. Vừa lái xe vừa nghe nhạc, cửa sổ xe để mở hưởng thụ không khí trong lành. Rồi phát hiện xe gặp sự cố, càng lúc càng chậm, đạp ga cũng không lên được, phía trước xe có khói bốc lên, nạn nhân hoảng loạn đỗ vào lối khẩn cấp. Khi xuống xe thì hơi đã bốc lên mù mịt, định mở nắp ra song bị bỏng tay, nơi đó đồng không mông quạnh, cô không biết làm sao, đành gọi điện về nhà, lúc đó là 9 giờ giờ 12 ... Gọi điện thoại xong nạn nhân ngồi đợi, khi nghe thấy tiếng phanh xe thì ngoài cửa sổ có người mặc áo công nhân có dòng chữ "cứu viện trên bờ", mừng rỡ mở cửa xuống xe , thế là như bị điện giật, ngã xuống chỗ ngồi ... Đợi khi tỉnh lại bị tay bị trói, có hai tên mặt như dán lớp cao su hỏi cô mật mã ngân hàng.
Đó là tóm tắt lời khai của nạn nhân mà các nhóm khác hỏi ra được.
“ Bọn chúng chĩa vào đầu tôi, ép tôi nói mật mã, trả lời chậm một chúng là tên còn lại đâm ngay .. Tôi nói rồi mà chúng vẫn bóp cổ tôi ... Về sau, về sau ... Tôi không biết ...” Ở trên giường bệnh là cô gái như mất hồn, tuổi còn rất trẻ, rất xinh đẹp, cổ vẫn quấn băng, má dán băng dính, nói chuyện rất vất vả:.
“ Cô nhìn thấy tay chúng cầm súng?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi nhẹ, như sợ làm nạn nhân hoảng sợ:
“ Ừm, đen xì, lành lạnh.”
“ Tên còn lại siết cô thế này, sau đó cầm dao rạch qua má cô?” Tiêu Mộng Kỳ nói tới đó người bị hại sợ hãi run lên gật đầu nhanh: “ Cô có phân biệt được khẩu âm không?”
Không được, nghi phạm lắc đầu, có vẻ chưa hết sợ, Dư Tội đứng dựa vào bên cửa sổ hỏi:” Cô còn nhớ cảm giác khi ấy không, ý tôi là cô chắc phải có ký ức sâu về thứ nào đó, chúng ở gần như vậy, cố có ngửi thấy gì không? Mùi khói thuốc, mồ hôi trên người ...”
Người bị hại mặt trắng bệch, ôm chặt lấy miệng, toàn thân run bần bật, Tiêu Mộng Kỳ quay lại trừng mắt với Dư Tội, bảo y ra ngoài.
Dư Tội nhếch mép khinh bỉ xoay người đi, biết trước rồi mà, ghét cái kiểu này, vụ án đôi khi chẳng có gì to tát, chỉ vì thân phận người bị hại mẫn cảm mà coi như chuyện động trời, thế là mỗi bước đều như đi trên trứng mỏng, sợ xảy ra vấn đề, còn phá án quái gì. Thử là người thường xem, các người chẳng đối xử như nghi phạm à?
Người bị hại chợt nói ra rất nhỏ:” Thuốc lá, mùi thuốc lá ...”
Tiêu Mộng Kỳ ra sức an ùi rồi từ từ hỏi chi tiết khác.
Quá trình đó rất phức tạp, Tiêu Mộng Kỳ thậm chí giống thôi miên, bảo nạn nhân nằm xuống, khép mắt lại, hồi tưởng thời tiết, tâm trạng ngày hôm đó.
Thử Tiêu ở bên lặng lẽ ghi lại chứng cứ, một đầu giường bệnh là cha mẹ thân thích người bị hại, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn cảnh sát, nếu không nhờ thân phận Tiêu Mộng Kỳ, e là cảnh sát thường còn không vào được phòng bệnh. Cha mẹ người bị hai mắt để trên trời, cảnh sát vào cũng chẳng coi ra gì.
Hỏi chuyện mất 1 giờ 10 phút, khi đã hỏi hết, Tiêu Mộng Kỳ lại vỗ về người bị hại, lúc cáo biệt, bà mẹ thái độ cực kỳ khó chịu mắng mỏ, 5 ngày rồi kẻ xấu không thấy đâu, chỉ biết tới quấy rầy người bị hại.
Tiêu Mộng Kỳ định giải thích thì đối phương đóng mạnh cửa trước mặt, mím môi thở dài bất đắc dĩ.
“ Hai vị cao thủ có cao kiến gì không?” Tiêu Mộng Kỳ đi trước, quay đầu nhìn hai đội viên, thấy Thử Tiêu có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, cô không vui: “ Trên vai tôi không có cảnh hàm, giờ chúng ta là đồng đội ngang hàng, không cần xa cách như thế chứ?”
“ Vậy tôi nói nhé? “ Thử Tiêu còn cẩn thận hỏi lại:
“ Nói đi.” Tiêu Mộng Kỳ giục:
“ Cô có chắc là không xảy ra cưỡng bức chứ?” Thử Tiêu hết sức nghiêm túc hỏi:
“ Sao anh cứ hứng thú với điều này nhỉ?” Tiêu Mộng Kỳ có chút không thoải mái, nhìn tên béo với ánh mắt ngờ vực:
“ Vì cô gái đó tuyệt đối là loại khơi lên thú dục của nam nhân, đừng nói là vì thân phận nạn nhân mẫn cảm cho nên dấu chuyện này nhé? Cứ cho là chúng không muốn để lại chứng cứ đi, thế nào có vài động tác quấy rối chứ, ví như sờ mó đụng chạm vào chỗ nhạy cảm, cô nên hỏi ...”
Tiêu Mộng Kỳ thiếu chút nữa vung tay tát, Thử Tiêu cảm thụ được nguy hiểm qua ánh mắt sắc lẻm kia, trốn ngay ra sau lưng Dư Tội, đẩy y về phía trước làm ma thế mạng.
“ Cô đùng phản cảm như vậy chứ, đây là lẽ thường tình của con người thôi mà, chẳng lẽ bọn bắt cóc lại có phong độ quý ông? Đang mùa hè, ăn mặc mỏng manh như vậy, thế nào cũng chúng cũng phải đụng chạm chứ?” Dư Tội vừa nói mắt vừa nhìn chằm chằm vào ngực Tiêu Mộng Kỳ:
Tiêu Mộng Kỳ cảm giác như bị y sờ mó khắp lượt vậy, quay ngoắt đi, mồm lẩm bẩm cái gì mà thổ phỉ nó còn lịch sự hơn hai người.
Cảm giác trêu ghẹo nữ cấp trên không tệ, hai anh em nháy mắt với nhau.