Lên chiếc xe của đội đặc cảnh, một chiếc việt dã, Tiêu Mộng Kỳ ngồi ở ghế phụ lái, Thử Tiêu lái xe. Xe đi một lúc Tiêu Mộng Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Dư Tội lại cái bộ dạng uể oải chống cằm nhìn ra ngoài, cô ổn định lại tinh thần, dùng giọng điệu chính thức mà mà không cao ngạo hỏi: “ Các đồng chí, tôi cảm thấy chúng ta hợp tác cần chân thành, không nên chia rẽ, đây là cơ hội để hai anh chứng minh bản thân mà.”
“ Chúng tôi có gì mà chứng minh?” Thử Tiêu bĩu môi, không coi ra gì: “ Cảnh sát nhỏ không có chỗ dựa như chúng tôi, dù có chứng minh tới mấy cũng chỉ chứng minh được mình là con tốt thí hợp cách mà thôi.”
Dư Tội còn chẳng thèm trả lời, tựa như không hề nghe thấy, Tiêu Mộng Kỳ không hi vọng gì nữa rồi, ác ý suy nghĩ có lẽ trình độ và học thức hai người này, tối đa chỉ loanh quanh được ở đồn công an, chút bản lĩnh chỉ là khôn vặt hoặc thủ đoạn lưu manh.
Tiêu Mộng Kỳ không nói nữa, nhưng Thử Tiêu lại hỏi:” Lãnh đạo, cô đừng chỉ nói chúng tôi, tôi hỏi cô, chuyện này là sao? Ra thực địa điều tra đâu tới lượt cô? Cô tham gia làm gì?”
“ Có gì lạ à? Vụ bắt cóc con tin cùng với liên quan tới súng, đại bộ phận tôi đích thân tham dự.” Tiêu Mộng Kỳ thấy Thử Tiêu không tin, nói:” Cả tội phạm truy nã khẩn, tôi cũng đi truy bắt.”
“ Thế càng không đúng, cao thủ như cô tìm kẻ vô dụng như chúng tôi làm gì?”
“ Sai, con người có thể tự trào nhưng không thể tự ti, tôi không phủ nhận bây giờ dựa vào tư lịch bối cảnh leo lên, nhưng người dựa vào chân tài thực học tiến lên cũng không ít. Các anh làm sao bi quan như vậy?”
“ Đừng cổ vũ tôi, nâng lương còn thực tế hơn.” Thử Tiêu mất lòng tin nghiêm trọng vào tổ chức lâu rồi, dựa kinh nghiệm của hắn, cảnh sát nhỏ tham dự vụ án lớn thì lập công lớn thì cũng xếp bét thôi, vất vả rồi để những kẻ ngồi không ngồi rồi hưởng lợi, ai mà nhiệt tình cho nổi:
Tiêu Mộng Kỳ thở dài nhìn Dư Tội, Dư Tội khép mắt như đã ngủ:” Dư Tội, chính anh là người nghĩ ra khả năng gây án, anh định bỏ gánh à?”
“ Không bỏ, tôi đang nghĩ.”
“ Vậy chúng ta giao lưu chứ?” Tiêu Mộng Kỳ thăm dò:
“ Được, bao giờ mời hải sản, chúng ta thảo luận thực đơn đi, đừng trêu đùa cấp dưới chứ?” Dư Tội đùa đùa thật thật nói:
Thử Tiêu cười khùng khục, Tiêu Mộng Kỳ thực sự không hiểu hai người này nữa: “ Anh chưa thắng mà.”
“ Nếu tôi thắng rồi thì đảm bảo ăn cho cô xót tiền mới thôi ...” Dư Tội mở mắt ra:” Cô muốn chúng ta chân thành hợp tác chứ gì, vậy trả lời tôi, thân phận nữ nhân đó là gì? Muốn chúng tôi phá án lại còn bảo mật à?”
“ Thân phận ...” Tiêu Mộng Kỳ nghĩ một lúc lấy di động ra, đưa cho Dư Tội, Thử Tiêu bất mãn làu bàu sao không cho hắn xem, Dư Tội liếc một cái, lại đưa Thử Tiêu:
Thử Tiêu giật mình suýt lạc tay lái, con gái của viên chức bảo mật ở Bắc Kinh:” Chẳng trách mà đặc cảnh như lửa đốt đít.”
“ Thế thì chúng ta càng thong thả, chả tội gì phải vội.” Dư Tội ngáp dài:
“ Anh nói thế là sao?” Tiêu Mộng Kỳ không hiểu:
“ Nếu là cướp của chủ mỏ than, tài chủ dân doanh thì mức độ coi trọng của tổ chức không cao, nhưng là gia quyến lãnh đạo cấp bậc đó thì chúng ta về nhà ngủ thôi, vụ án sắp có kết quả rồi.”
“ Làm gì dễ thế, vụ án xảy ra gần một tuần, trừ miêu tả của người bị hại, không có tiến triển gì.” Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu:
“ A, ra là thế đấy, hết cách rồi mới kéo chúng ta vào, còn nước còn tát, có còn hơn không. Thế thì phải có ích lợi gì chứ, không thể chỉ sai ngựa chạy mà không cho ăn, ví dụ loại di động cảnh vụ mới này phải cấp một bộ đi chứ?”
Trò chuyện với Dư Tội, Tiêu Mộng Kỳ trừ lúc đầu ra thì càng ngày không chiếm được chút ưu thế nào, y thích ứng quá nhanh, tức không thèm để ý nữa, chuyên tâm xem tiến triển vụ án.
Đã hỏi người bị hại 4 lần, mỗi lần không khác nhau là bao, đó là cô gái yếu đuối, trải qua chuyện đó, không khác gì ác mộng. Kiểm tra hiện trường sáu lần, trừ mấy mẩu thuốc lá thì không còn gì nữa, đường cao tốc chạy với tốc độ cả trăm km/h, nếu có cũng bị gió thổi bay rồi. Tới mức này chỉ còn manh mối tìm xe mất và tài khoản chuyển tiền thôi, song hai thứ này lại cần thời gian, hoặc là căn bản không tìm ra, như lần trước dẫn từ Tô Hàng tới Trường An rồi chạy ra quốc gia không có luật dẫn độ, thế là hết.
Tiêu Mộng Kỳ hậm hực suốt thời gian trên xe, về tổng đội gặp ba người còn lại, bọn họ từ lúc nhận mệnh lệnh tới giờ đã gần một ngày, hỏi phát hiện cái gì không? Lý Mân liền đưa cho một báo cáo.
Hành trình của chiếc xe bị cướp trước đó một tuần đã tra ra, rất đơn giản, ba lần đi rửa, bốn lần đi mua sắm, hai lần đi làm đẹp, một lần đi bảo dưỡng, đúng là cuộc sống tiêu chuẩn của thiên kim tiểu thư.
Bỏ đi lộ trình di chuyển có mười bốn lần đỗ lại, hơn mười chỗ có camera giám sát hoàn chỉnh. Nơi không có là một hiệu rửa xe, một hiệu làm đẹp và nơi đỗ xe buổi tối.
Nói cách khác nhân tố không xác định rất nhiều, nhất là chỗ đỗ xe ban đêm, người bị hại sống trong tiểu khu An Cư, đó là nơi khép kính chủ yếu là chỗ ở gia quyến quan viên, không có giám sát ... Thực tế hẳn là phải có, nhưng những nhà ở đó lại thống nhất với nhau không cần, nên quanh năm không bật, dù sao nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, không phải người quen gọi điện thoại thì thì căn bản không vào được. Người vào được thì không muốn bị ghi hình.
“ Đây là tình hình trong nước, chế độ không bằng cái rắm lãnh đạo.” Dư Tội lần nữa lên xe nói một câu bất mãn xã hội như thế:
Tiêu Mộng Kỳ quen rồi, chẳng thèm để ý, bảo Thử Tiêu tới nơi xảy ra vụ án, Lý Mân và Tào Á Kiệt ở lại phân tích thông tin , Du Phong không giúp được gì nên theo tới hiện trường. Tên này chưa bao giờ tham gia vụ án thế này có chút hưng phấn quá đà.
Trên xe chẳng có gì để nói, Du Phong dần phát hiện không khí quỷ dị nên im luôn, chẳng hề giống mọi khi, chỗ nào có Dư Tội và Thử Tiêu thì không bao giờ buồn tẻ.
Lại hơn một tiếng đi đường nữa, từ xa vẫn thấy dải ngăn cách hiện trường, phấn trắng đa mơ hồ, mỗi chiếc xe phóng vu qua cuốn theo trận gió, giấy cách lý không biến bị cuối bay đi đâu, ngăn cách hình thoi đổ hai cái. Thử Tiêu đỗ lại ở lối khẩn cấp, xuống xe hơi choáng, nơi này sạch hơn cả được quét dọn.
“ Đây là vị trí đỗ xe, lúc đó còn để lại vệt bánh xe mờ và vết n ước ... Mẩu thuốc lá bên kênh, có ba cái, một thuốc là Vân Yên, một là Hoàng Hạc Lâu giá 50 đồng. Người bị hại Trương Uyển Ninh gọi điện thoại đợi chưa tới 10 phút thì xe giải cứu đã tới, lúc ấy không ý thức được nguy hiểm nên cứ thế mở cửa xe rồi bị bắn điện gây mê ... Khoảng cách là 5.7 mét, gần tới mức giới hạn ... Rất chuẩn xác, trúng cánh tay nạn nhân ... Đó là toàn bộ quá trình ...” Tiêu Mộng Kỳ không cần xem tài liệu, rất chuyên nghiệp giới thiệu lại hiện trường:
Du Phong chỉ biết nghe, Thử Tiêu cắn ngón tay:” Lúc đó hơn 9 giờ, xe đi lại chắc không ít, có ai thấy không?”
“ Có, đang tra.” Tiêu Mộng Kỳ gật đầu:
“ Không tác dụng gì đâu.” Dư Tội đứng ở chỗ đỗ xe:” Xe gây án chắc chắn cố tình đỗ ở sau xe người bị hại, hơi chếch đi, đây là con đường thẳng, phía sau không thấy gì hết ... Bắn hôn mê chỉ cần vài giây, dù có xe đi qua chỉ thấy khói bốc lên, cho rằng có sự cố, lái xe cùng lắm nhìn lướt qua, nên nhớ đây là đường cao tốc, không như thành phố mà thấy náo nhiệt đi chậm lại xem.”