Dư Tội thấy đám đông phấn chấn thế kia thì đoán chừng họ tra ra thông tin về Vương Thành rồi, kỹ thuật bây giờ nhanh hơn người thực địa nhiều: “ Đừng nói kết quả, người kia dùng thân phận giả, không tra được.”
“ Đúng, nhưng chúng ta có tướng mạo hoàn chỉnh của hắn, hắn không thoát được đâu, hắn sắp được liệt vào nghi phạm số một rồi.” Sử Thanh Hoài nói xong nhớ ra hắn vừa đình chỉ hai người, bây giờ kết quả thế này, gượng gạo nói: “ Hai cậu đợi đã, lệnh này sẽ sớm thay đổi thôi.”
Không nói câu này còn đỡ, nói ra Thử Tiêu bĩu môi khinh bỉ đốp lại: “ Nếu không tìm ra manh mối thì mệnh lệnh không thay đổi chứ gì? Thấy chúng tôi lại có giá trị lợi dụng rồi phải không? Phì … đến bọn tội phạm còn biết bảo vệ nhau.”
“ Ấy, Thử Tiêu sao lại nói thẳng ra như vậy?” Dư Tội vỗ vỗ vai Thử Tiêu khuyên nhủ rất giả dối, lấy giấy tờ của mình đặt vào tay Sử Thanh Hoài: “ Tôi phục tùng mệnh lệnh, tôi gây chuyện, tôi chịu trách nhiệm, nhưng tôi muốn hỏi bên trên câu này, các vị hai lần điều tra cửa hiệu đó, lỡ manh mối quan trọng, ảnh hưởng tới phá án, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Nói rồi khoác vai Thử Tiêu, Thử Tiêu khoác vai y, hai anh em nghênh ngang bỏ đi.
Những người còn lại ném cho vị lãnh đạo trẻ ánh mắt chất vấn, Sử Thanh Hoài như làm sai gì, mặt đỏ tía tai cúi đầu đi nhanh lên lầu, né tránh ánh mắt như gai đâm vào lưng.
Tiêu Mộng Kỳ thở dài nhìn về phía cổng, không biết chuyện này làm sao vãn hồi đây.
Bỏ đi như thế hả thì hả thật đấy, nhưng vấn đề còn ở đó.
……….. ……..
" Người anh em này, nhớ năm xưa chúng ta kết bái, đã thề có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, bao năm qua cậu luôn nghĩa khí, tôi biết nếu tôi gặp nạn, cậu không từ chối giúp đỡ đúng không? Cho vay ít tiền, có bao nhiêu vay bấy nhiêu."
Phụt phụt phụt, tiếng phun cơm liên hồi ở đại đội hai, đám anh em xem tin nhắn xong đều chung phản ứng, Đổng Thiều Quân nói, Thử Tiêu mà có cái trình độ này thì phải vắt óc ra rồi.
Nhưng vay tiền làm gì? Đám anh em có bao nhiêu tên thì bấy nhiêu tên đói rách, kỳ thực trước nay chỉ có Thử Tiêu sống thoải mái nhất. Ngô Quang Vũ suy đoán, vay tiền 7 phần liên quan tới nữ nhân, thứ nhất là thấy em gái xinh muốn theo đuổi, thứ hai là tán gái thành vấn đề, phải xử lý, ba là muốn kết hôn.
Tôn Nghệ nhìn quanh:” Thế nào, các cậu có cho vay không?”
“ Chả lẽ lại không, cậu ta đã hạ mình như thế rồi. Sao, cậu không nể tình anh em à?” Đổng Thiều Quân hỏi lại:
“ Không phải đâu, cậu ta không kết hôn.”
“ Thế thì vì sao?”
Tôn Nghệ biết một chút kỳ thực người đầu tiên được tìm là hắn, nhỏ giọng đem cảnh ngộ hai người kể ra, ngay cả với năng lực chịu đựng của Hùng Kiếm Phi nghe đập cái xe hơn trăm vạn cũng kinh hãi ợ liên hồi, Lý Nhị Đông thừ người không nói được gì, bao lâu rồi sao hai thằng đó vẫn thế, đi phá án tiện thể gây họa.
“ Thế thì phiền rồi, về công về tư đều không thoát.” Đổng Thiều Quân đứng ngồi không yên:
“ Cho nên họ mới bị lửa đốt đít đi gom tiền, tôi nghe nói hôm nay chuẩn bị đàm phán, mong người ta hạ giá.” Tôn Nghệ tiết lộ:
“ Vậy còn đợi gì nữa, gom được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tôi cho vay một vạn.” Đổng Thiều Quân hưởng ứng trước:
“ Tôi chỉ có 5000 thôi.” Lý Nhị Đông ỉu xìu, chửi thì chửi, đến lúc anh em gặp nạn sao có thể không vươn tay ra đỡ, chỉ là thực sự lực bất tòng tâm:
“ Đợi đã, để tôi ghi lại, lúc khác bắt hai thằng đấy tới tận nhà dập đầu cám ơn mọi người.” Tôn Nghệ lấy bút ra:
“ Tôi ... Tôi cũng cho vay 1 vạn, tháng nào tôi cũng phải gửi tiền về nhà, không có nhiều.” Hùng Kiếm Phi chỉ có hơn một vạn trong tài khoản, thế là giới hạn của hắn rồi.
“ 5000, đừng nhìn tôi, cậu có bao nhiêu?” Ngô Quang Vũ hỏi Tôn Nghệ:
“ Tài khoản của tôi chưa tới 500, cho vay hết.” Tôn Nghệ xấu hổ lắm, không bạn gái, sống dựa vào đơn vị, căn bản không có ý thức tiết kiệm tiền, đầu tháng phát lương ăn chơi cho đã đến giữa tháng gần cạn, sau đó là tới đơn vị ăn nhờ ở đậu:
Vậy là tổng cộng có hai ba vạn khác gì gãi ngứa, thấy Tôn Nghệ đấm đầu, Đổng Thiều Quân cảm giác chẳng lành, hỏi nhỏ: “ Sao, thiếu nhiều lắm à?”
“ Tổn thất 47 vạn, dù hòa giải riêng thì phải ba bốn chục vạn với xong.” Tôn Nghệ nói ra làm đám anh em chỉ biết nhìn nhau, toàn là người sống bằng lương, số tiền đó quá khủng khiếp:
“ Cho tôi góp với.” Mọi người quay đầu sang nhìn Giải Băng nãy giờ lặng lẽ ăn cơm, hắn đi tới đưa Tôn Nghệ cái thẻ:” Bên trong có 14 vạn, lấy cả đi, tôi chỉ có chừng đó.”
“ Chuyện, chuyện này .. Đội phó.” Tôn Nghệ lúng túng, quan hệ của bọn họ đâu tốt tới mức đó, giờ nhận tiền người ta thế nào:
Giải Băng xua tay: “ Cứ cầm đi, chuyện này nên giải quyết riêng, để ra tòa không xong đâu, mang cái thân phận cảnh sát là chỉ có thể đứng ở vị trí bị khiển trách, có lý cũng không ai thông cảm ... Huống hồ tôi thấy hai người đó chắc chắn là bên đuối lý.”
Tất cả im re, Dư Tội và Thử Tiêu là loại gì, bọn họ biết thừa, Giải Băng bê khay cơm đi, khí độ đó chinh phục cả đám, so với người ta, hai cái thằng sâu hại kia kém không biết bao lần mà kể.
Muôn vạn lời quy làm một, Tôn Nghệ thốt lên: “ Sau này tìm được người anh em thổ hào như thế, tôi tuyệt giao với các cậu.”
................. ................
“ Oa, Tôn Nghệ gom được những 20 vạn ... Oa, 14 vạn là của Giải Băng ...” Thử Tiêu đọc tin nhắn reo hò liên hồi:
“ Cái gì Giải Băng cho vay 14 vạn?” Dư Tội nghe mà giật mình đánh thót:
“ Đúng, tiền tươi thóc thật.” Thử Tiêu biết tâm kết Dư Tội ở đâu, nghiêm túc nói: “ Không phải tôi nói cậu chứ, Giải Băng tính tình rất tốt, cái lần tìm người đánh cậu là do Lý Chính Hoành, Duẫn Ba xúi, cậu ta nhất thời nóng máu lên muốn dạy bảo cậu chút ... Cho dù là người ta có chỗ không đúng, cậu cũng không thể tán tỉnh bạn gái của người ta.”
“ Bạn gái cũ.” Dư Tội đính chính:
“ Thế cũng không được, hai người họ vốn tình cảm rất tốt, cậu và An An mà lên giường thì sau này mọi người nhìn mặt thế nào?”
“ Mẹ nó chứ, ngay cả nắm tay cũng chẳng được lần nào mà đã mang tiếng rồi.” Dư Tội nổi nóng vỗ vô lăng, cũng chẳng buồn nói cho Thử Tiêu biết là mình và An Gia Lộ lâu lắm không có bất kỳ liên hệ nào, có bản quan hệ của họ còn kém hơn cả bạn học bình thường, rất muốn trả tiền lại cho Giải Băng, nhưng điều kiện bây giờ không cho y lên mặt làm ảnh hùng nữa rồi:
Đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán mà.
Lúc này hai người đã rời đội, tới hiệu chuyên kinh doanh Audi, hai người cũng muốn giải quyết riêng, không ra tòa, nhưng thực hiện không dễ, một đồng tiền còn làm khó anh hùng hảo hán, huống hồ là mấy chục vạn, vay thì có thể vay được, nhưng Thử Tiêu cứ nhớ tới con số là ăn không ngon ngủ không yên: “ Dư Nhi, bằng này tiền phải nhịn ăn nhịn mặc bao năm mới kiếm về được?”
“ Thế anh nói phải làm sao?”
“ Kéo dài, không được thì quịt.”
“ Anh nói hay nhỉ, ra tòa thì chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm, dân không đấu quan, nghèo không đấu giàu ... Huống hồ chúng ta sai, thôi thì thương lượng, bớt đồng nào hay đồng nấy cho xong ... Nếu xe của anh bị đập, anh đốt nhà người ta rồi chứ chả như thế này.” Dư Tội hết sức khó chịu, mất tiền đã đành, giờ còn mang ơn Giải Băng:
“ Lý thì thế, nhưng tiếc lắm.” Thử Tiêu còn nợ đống tiền nhà tiền xe, khóc không ra nước mắt: “ Không đáng, vì vụ án đầu buồi mất mấy chục vạn:”
“ Thôi đừng tiếc nữa, trách ai, đập đã đành, còn nhè cái xe đắt nhất mà đập.”
“ Mẹ nó, chưa xong đâu, ở bên trị an tôi có nhiều anh em lắm, có cách túm lấy sơ hở của chúng, tôi cho cái cửa hiệu này lụi bại.”Thử Tiêu một kế không thành dần sinh ra ý định độc ác: