Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 579 - Q5 - Chương 062: Có Đi Cũng Chẳng Tiếc. (1)

Q5 - Chương 062: Có đi cũng chẳng tiếc. (1) Q5 - Chương 062: Có đi cũng chẳng tiếc. (1)

Lúc này ba người còn lại của tiểu tổ chi viên cũng đã tới, cả đồng nghiệp ăn cơm trong nhà ăn cũng chạy ra xem mặt hai đồng nghiệp đã gây họa thế nào. Sử Thanh Hoài gạt đám đông tới trước hai người, thở dài bất đắc dĩ, đưa tay ra: “ Tổng đội trưởng vừa ra lệnh, hai người tạm đình chỉ, về tổng đội hình sự đi, trước khi có kết quả, ở lại tổng đội học tập.”

“ Ồ.” Thử Tiêu cúi đầu xuống, hắn đã biết không có kết quả tốt:

Dư Tội mặt bình tĩnh tới mức âm trầm: “ Hiểu, trước tiên là tỏ thái độ, sau đó nếu chuyện lớn lên thì giết gà dọa khỉ, dứt bỏ liên quan chứ gì.”

Sử Thanh Hoài nhíu mày, tuy hắn đồng tình với chuyện không may của hai người này, song cũng cho rằng đây là bài học để họ kiềm bớt, sau này dễ quản lý hơn, nghiêm túc nói: “ Đừng có mang tâm lý bất mãn, cho dù tôi có muốn bao che thì phương thức của các cậu hôm nay sai rồi ... Sai thì phải tự chịu trách nhiệm.”

“ Tôi trước nay luôn chịu trách nhiệm, anh có thấy tôi chuẩn bị trốn tránh hay đùn đẩy không? Còn các người vào lúc này đình chỉ tôi mới chính là các người trốn tránh.” Dư Tội nổi nóng chỉ mặt Sử Thanh Hoài mắng, lần đầu tiên nhận ra tên này không có tư cách làm lãnh đạo, vậy y cũng không nể nang gì nữa, quay sang: “ Thử Tiêu, người bị nhốt ở đâu?”

“ Phòng kia.” Thử Tiêu chỉ tay:

“ Cậu định làm gì?” Sử Thanh Hoài bị mắng trước bao người, hơn nữa nhìn thái độ đám đông xung quanh có vẻ ngả về hai người kia hơn mình, quyết lấy lại uy tin, quát:

Dư Tội trừng mắt lên:” Trước khi bị đình chỉ để tôi thực hiện chức trách lần cuối, đừng có nói tôi không chịu trách nhiệm.”

Nói xong kéo Thử Tiêu đi, Tiêu Mộng Kỳ chạy theo, những người khác nhìn nhau trở về vị trí. Trong hiện thực chuyện không thể làm được gì nhiều lắm, hai người đó chẳng mấy ai đồng tình, song dứt khoát làm người ta tiếc nuối.

“ Ngồi ngay ngắn.” Dư Tội vỗ bàn một cái làm Hậu Ba giật mình, hắn biết hai người này chẳng vừa:

Nhìn hắn Thử Tiêu vung tay tát bốp một cái, giận cá chém thớt mắng: “ Thằng chó, mày gặp chuyện lớn rồi, đập cái xe trăm vạn, bán mày đi cũng không đền được.”

“ Là anh đập chứ.” Nghi phạm yếu ớt phản bác:” Tôi là người làm công, chắc chắn không bắt tôi bồi thường.”

Thử Tiêu lại giơ tay lên, Tiêu Mộng Kỳ giữ lại, Dư Tội chỉ hắn: “ Hậu Ba, nói ngắn gọn, đây là tổng đội đặc cảnh, người bị bắt tới đây, ít nhất phán chung thân, đại bộ phận đòm luôn, chỉ bọn giết người phóng hỏa mới có tư cách ngồi đây.”

“ Hả, tôi có làm gì đâu, không thể vì mười mấy thùng dầu nhờn mà làm thế chứ? Trong hiệu có ai không thuận tay kiếm một chút, bằng vào cái gì mà bắt tôi.” Hậu Ba giờ biết sợ rồi:

Hắn năm nay 19 tuổi, mới nhập môn, lương tháng chưa tới 2000, chỉ có thể làm mấy việc rửa xe thay dầu, khác với tưởng tượng quá xa, Dư Tội trầm ngâm chốc lát:” Không phải vì vài thùng dầu mà bắt mày, vì mày dở trò ở xe khiến chủ xe tử vong, có tính là chuyện lớn không?”

“ Hả?” Hậu Ba suýt nữa té ngã:

“ Chiếc xe vào ngày 14 tháng 7 do mày bảo dưỡng, một tuần trước.”

“ Không thể nào.”

“ Camera giám sát chỉ có mày tiếp xúc với cái xe đó, không phải mày thì là ai?”

Tiêu Mộng Kỳ chỉ biết há mồm nhìn, Dư Tội nói dối mà mặt y nghiêm túc như nói một chuyện thần thánh, nếu không phải cô biết vụ án thì đã tin rồi.

Có điều vẫn không hiệu quả, chỉ khiến nghi phạm càng sọ hãi mà thôi, lưỡi không lưu loát nữa.

Dư Tội chỉ biết lắc đầu, nếu không phải tố chất tâm lý tệ thế này đã chẳng làm thằng trộm vặt.

Thử Tiêu đi rót một cốc nước đặt lên bàn, Hậu Ba tay run lẩy bẩy, căn bản cầm không vững được, nước sánh ra ngoài, vô cùng đáng thương.

Thử Tiêu đã thấy đủ, nói nhỏ:” Vấn đề ở cửa hiệu của cậu, cái xe do cậu bảo dưỡng bị giở trò, giúp tôi tìm ra ai làm.”

“ Tôi, tôi không biết.” Nghi phạm sắp khóc rồi:

“ Trừ cậu ra thì còn ai có thể tiếp xúc với xe của khách.”

“ Ai cũng có thể tiếp xúc.”

“ Khi giao xe cho hiệu, chủ xe sẽ ngồi ở phòng nghỉ ngơi chờ đợi, vấn đề nhỏ đợi 30 phút, trong thời gian ấy, trừ thợ ra còn có ai tiếp xúc được với xe?” Dư Tội tiếp tục hỏi:” Không phải loại tiếp xúc bình thường, mà là phải mở nắp capo ... Có lẽ hắn ở chỗ mà camera không giám sát được, hắn mở ra giở trò, trừ cậu còn ai có thể làm thế? … Nghĩ kỹ đi, đừng để chịu tội thay người khác.”

“ Có, có ... Có người, tôi nghĩ ra rồi .” Nghi phạm kích động:” Người nhận xe .... Vương Vương Vương... Vương Thành.”

Tiêu Mộng Kỳ bước lên trước, ra hiệu hai người kia tránh ra, đặt tay lên vai nghi phạm giọng hết sức êm ái thiện chí:” Cậu có thể kể chi tiết được không, càng chi tiết càng có lợi cho cậu đấy.”

Hiệu quả ngay tức thì, Hậu Ba gật đầu với cô cảnh sát xinh đẹp:” Bình thường khách hàng giao xe khi vào cửa ... Có những bị khách rất kỹ tính, người nhận xe phải để đệm lót dưới chân, đeo găng tay rồi mới lái xe tới trước gian xe đợi ... Nếu nhiều xe thì phải xếp hàng ... Ở phía bắc, ngồi trong phòng không ai thấy.”

“ Vậy nếu hắn mở nắp xe ra cũng không ai thấy chứ?”

“ Vâng, trước kia có người nhận xe lợi dụng góc khuất ở đó trộm đồ của cách, bị ông chủ phát hiện.” Nghi phạm trả lời thật thà:

Tiêu Mộng Kỳ chấn kinh, đây khả năng là phát hiện lớn, nín thở: “ Người tên Vương Thành đó có phải là tới chỗ cậu chưa được nửa năm, không phải người bản địa, đúng không?”

“ Vâng, hắn tới hai tháng, không phải người bản địa, sao chị biết?” Nghi phạm ngớ ra rồi tự giải thích: “ À, vì chị là cảnh sát.”

Tiêu Mộng Kỳ hưng phấn nhìn Dư Tội, gần như phù hợp với phán đoán trước đó của Dư Tội, chỉ sai mất mục tiêu mà thôi, chỉ cần xác định rằng sự cố xảy ra ở hiệu bán xe, cô tin rằng chuyện của Dư Tội còn có cơ xoay chuyển: “ Có phải sau ngày 17 tháng 7, hắn biến mất không?”

“ Không biến mất.” Nghi phạm lắc đầu: “ Hắn nghỉ phép, hình như là cha hay mẹ hắn bị chết, Lão Tống làm thay.”

“ Chính là hắn.” Dư Tội vỗ đầu, khốn kiếp, nhầm một chút thành dính phải chuyện thối tha này:

Khi mọi suy đoán trùng khớp với thực tế, giá trị của manh mối này không nói cũng biết, những đồng nghiệp còn ở cương vị nghe tới đó hô:” Lãnh đạo, có phát hiện trọng đại, cá lớn lọt lưới rồi.”

Sử Thanh Hoài từ ngoài chạy vào, cả phòng kỹ thuật vây quanh người kia, không dám thở mạnh, nghe nghi phạm tiếp tục miêu tả, hưng phấn ra lệnh: “ Tra tên Vương Thành đó.”

Tình hình nhanh chóng phản ánh lên tổng đội, tổ thực địa gần nhất phòng tới hiệu xe, lấy tài liệu về Vương Thành. Chuyện này rất dễ dàng, tra một cái ra ngay là giả, lao tới nơi ở của hắn, sớm người đi lầu trống.

Tất cả chứng minh, nghi phạm trọng yếu đầu tiên đã trồi lên mặt nước.

…. …..

Dư Tội nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, trước khi đi còn an ủi Hậu Ba vài câu, hắn phạm tội nhỏ mà lập công lớn, chắc chắn được khoan hồng, nghi phạm cảm kích lắm.

“ Thử Tiêu, tối nay ăn cơm nhà anh nhé.”

“ Ăn cái buồi, từ nay trở đi nhịn ăn nhịn uống, thắt lưng buộc bụng mà sống.”

Hai người cố ý nói cho Tiêu Mộng Kỳ nghe, làm cô xấu hổ:” Chúng ta cũng nghĩ biện pháp.”

“ Cám ơn lãnh đạo, từ giờ cô phải tìm người khác nghĩ cách thôi, chúng tôi tan ca rồi.” Dư Tội khoác vai Thử Tiêu bỏ đi: “ Tôi biết cô cứ thắc mắc vì sao chúng tôi không tích cực, vì chúng tôi biết có thể xảy ra chuyện thế này, chúng tôi trải qua rồi.”

Giọng hời hợt như gió thoảng mây bay càng khiến Tiêu Mộng Kỳ vừa đau lòng và bối rối, chưa kịp ngăn cản thấy trong phòng kỹ thuật có đám người chạy ra.

Bình Luận (0)
Comment