Bề ngoài Dư Tội nhìn không thấy biến hóa gì, giám đốc Lật có vẻ cho rằng người này lai lịch không đơn giản, nói chuyện có chừng mực: “ Khoản tổn thất này anh bồi thường, chúng ta không ai nợ ai ... Còn một cách giải quyết nữa, chiếc Audi đó nhập vào 164 vạn, bán ra 183 vạn, nếu anh mua nguyên giá gốc, chuyện này cũng coi như xong. Đừng nghĩ tôi tống tiền anh, chúng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ chịu tổn thất này, phải không?”
Tất nhiên là thế, Dư Tội cũng áy náy, song y không đền được:” Dù cô có tặng cái xe miễn phí cho tôi, tôi cũng chẳng trả được thuế cho nó.”
Im lặng nhìn nhau một lúc, giám đốc Lật mới nói lạnh lùng nói tiếp:” Muốn quịt sao, e rằng anh tính toán sai rồi, tôi không sợ kiện cáo với công vụ viên quốc giá đâu, không có tiền thì anh thong thả mà trả. Anh là Dư Tội, tôi biết anh rồi, anh không chạy được đâu ... À quên, nhắc anh, khu để xe cũng có camera giám sát, người béo ném thùng sơn kia cũng không chạy được đâu. Chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Đây là cách xử lý của người văn minh có học thức, Dư Tội không còn gì để nói, lâu lắm rồi y mới thấy hổ thẹn như vậy, gần như cúi đầu rời đi ..
Tổng đội đặc cảnh, 3 giờ chiều, Tiêu Mộng Kỳ từ nơi tạm giam đi ra, vội vàng tới văn phòng tổng đội trưởng, chính ủy Vạn và Hứa Bình Thu đều được thông báo tới nơi rồi.
Ba người họ khi ở trên đường thương lượng rồi, dùng thủ đoạn xét đánh không kịp bừng tai, lừa tiếp xúc với thợ bảo dưỡng xe cho người bị hại, cô sẽ cầm chân quản lý, hai người kia tranh thủ tìm người, áp dụng chiến thuật tâm lý, ai ngờ người kia nghe thấy cảnh sát một cái là chạy, chắc chắn có vấn đề, nhưng bọn họ cũng tự vác đá đập chân mình.
“ Thành sự không đủ, bại sự có dư, cậu cho rằng chỗ nào giống ban trị an của cậu, toàn lưu manh vô lại đầu đường, muốn làm gì thì làm à?”
“ Chưa cho phép, ai cho bắt người?”
“ Biết gây ảnh hưởng lớn thế nào không? Cậu ngày đầu làm cảnh sát à, cái cửa hiệu hàng ngàn vạn có thể là nơi bình thường à? Phương thức công tác tối thiểu không hiểu sao?”
Một đám lãnh đạo tập thể mắng chửi Nghiêm Đức Tiêu, bên ngoài còn nghe thấy, Tiêu Mộng Kỳ hít một hơi gõ cửa đi vào, Thử Tiêu cằm cúi gằm sắp chạm cả vào ngực.
Lãnh đạo không mắng nữa, tổng đội trưởng Dương hỏi:” Có khai không?”
Nếu như người bắt được thì còn có cớ mà nói, Tiêu Mộng Kỳ sắc mặt quái dị:” Có.”
“ Khai cái gì?” Hứa Bình Thu cảm giác không tốt:
“ Không liên quan tới vụ án, hắn khai trộm của hiệu mười mấy thùng dầu nhờn mang ra ngoài báo ... Thấy cảnh sát tới, hắn tưởng là bị bại lộ nên bỏ chạy.”
“ Cái gì?” Chính ủy Vạn ngã ngửa:
“ Ha ha ha, mười mấy thùng dầu nhờn à?” Tổng đội trưởng Dương cười lớn, nhưng ai cũng nghe ra sự tức giận không thể kìm nén trong đó:
Hứa Bình Thu ôm hi vọng nhỏ nhoi:” Có điểm khả nghi nào không?”
“ Không, hắn là người đương địa, từng vào trại quản giáo thiếu niên, xưa nay chân tay không sạch sẽ.”
Dương Văn Bân nghiến răng trèo trẹo:” Vậy là các cô cậu chưa tra rõ mà đã bắt người?”
“ Chuyện là thế này, theo phán đoán của Dư Tội, băng nhóm ăn cướp vùng ngoài tới kia, muốn tìm mục tiêu ở Đại Nguyên, chúng phải có người dùng phương thức bình thường tới điểm gây án, tùy cơ ra tay .... đặc trưng người này là tới Đại Nguyên chưa tới nửa năm, không phải người bản địa, có cơ hội tiếp cận xe người bị hại, sau gây án nhanh chóng biến mất ...” Tiêu Mộng Kỳ đang nói cảm giác được lãnh đạo như không muốn nghe lời này, ngậm miệng lại:
Hứa Bình Thu hỏi đơn giản:” Vậy có phù hợp không?”
“ Không ạ.” Tiêu Mộng Kỳ thấy mất mặt lắm:
“ Cô đi đi, gọi Dư Tội về, phía phân cục có tin rồi, cửa hiệu muốn khởi tố cậu ta.” Hứa Bình Thu nhìn Thử Tiêu càng không vừa mắt, phất tay:” Ra ngoài, đợi xử lý.”
“ Vâng.” Thử Tiêu kính lễ, mong mà chả được, theo Tiêu Mộng Kỳ chạy luôn:
Sao bây giờ? Chuyện này làm cả ba lãnh đạo đều khó xử, đập thì đập, lại còn chọn ngay cái đắt nhất mà đập, vừa nghe phân cục nói đập hỏng cái xe hơn 180 vạn, tổng đội trưởng nghe giá tiền cũng chóng mặt, chuyện này ầm lên, đơn vị cũng không thoát trách nhiệm.
“ Tôi kiến nghị đình chỉ cậu ta, chúng ta phải tỏ thái độ, nếu không kẻ có dụng tâm chọc ra, chúng ta cũng nuốt không trôi.” Dương Vũ Bân đưa ra kiến nghị:
Đương nhiên phải có thái độ, Hứa Bình Thu thở dài, tất cả đều đang lửa giận dồn lên đầu, có nói gì cũng vô ích thôi, ông chán nản ngồi xuống:” Án này do anh phụ trách, anh cứ xem mà làm, tôi không nói gì hết.”
….. …….
“ Đình chỉ sao?” Sử Thanh Hoài nhận được quyết định thì ngẩn ra:
“ Không đình chỉ thì làm sao? Đối phương khởi tố một cái, tổng đội cũng có trách nhiệm, đi thông báo đi, để họ về đội.” Chính ủy Vạn không nói nhiều, bỏ lại một câu rồi đi:
Sử Thanh Hoài rầu rĩ về trung tâm chỉ huy, mấy người quan tâm đều kéo tới, hắn xua tay: “ Đừng nói gì cả, tôi biết xuất phát điểm của mọi người là tốt, muốn mau chóng tìm ra manh mối ... Nhưng phương pháp và phương thức đều sai, là cảnh sát, cậu ta phải gánh hậu quả và trách nhiệm.”
Mọi người nghẹn lời, những kỹ thuật viên không quen đều nhìn với ánh mắt nuối tiếc, vừa mới được vài ngày đã đình chỉ, hơn nữa chuyện này, nếu truy cứu sâu hơn, sự kiện thăng cấp, chưa có lệnh đã bắt, không chỉ đình chỉ mà còn lột cảnh phục.
“ Sao đây Lão Tào?” Lý Mân không có chú ý nào hết, cả đời làm chuyện văn phòng, quan hệ thì xử lý tốt, nhưng ứng biến lại kém:
“ Hết cách.” Tào Á Kiệt thở dài, mặc dù quen biết chưa lâu nhưng khá hợp nhau, ai ngờ kết thúc ngay ở vụ án đầu tiên:
“ Tôi quyết định rồi, lấy được bằng kế toán cao cấp là đi ngay.” Du Phong đột nhiên nói:
“ Này, chuyện đã đủ rối rồi, không liên quan tới cậu, cậu tự dưng góp vui cái gì?” Lý Mân nổi giận:
“ Chúng ta hi sinh vì cái nghề này, nhưng nghề này mang gì tới cho chúng ta nào? Chúng tay ngày đêm cắm mặt phá án, được cái gì, thúc giục, mắng mỏ, nghi ngờ rồi hơi chút sự cố là đình chỉ ... Nghĩ đi, nếu thằng đó thực sự là nghi phạm, chả lẽ lúc đó Dư Tội với Thử Tiêu để cho nó chạy, làm đúng quy trình, gọi điện về xin lệnh bắt giữ à? E lúc đó nghi phạm chạy mất rồi, các cậu ấy về cũng bị đình chỉ vì để nghi phạm trốn thoát mà thôi ... đúng không? “ Du Phong vốn lành tính, vậy mà lúc này đột nhiên đùng đùng nổi giận, sắn tay áo, bỏ đi: “ Con mẹ nó, tôi chịu đủ rồi, nói hay lắm, nhưng đều thối nát như nhau, chỉ muốn lừa người ta hi sinh cho mình hưởng lợi thôi, lãnh đạo nào cũng là lũ khốn kiếp.”
Những người ở lại chỉ còn biết đưa mặt nhìn nhau, thực sự Du Phong không hề sai, ai cũng nghĩ thế, chẳng qua là không nói ra mà thôi, lúc này ai cũng thấy mệt mỏi sa sút, mệt mỏi từ tận trong tim.
Bỗng nhiên có người rống: “ Thử Tiêu, Thử Tiêu ... Xéo ra đây.”
Là tiếng Dư Tội, Lý Mân vội vàng chạy đi, kéo theo cả đống sau lưng.
Thử Tiêu đang ngồi buồn bực ở tầng một, nghe thấy tiếng Dư Tội, cuống quít chạy ra, như gặp được cứu tinh: “ Xong rồi, người anh em, chúng ta dính vào chuyện lớn rồi, ba lão già luân phiên chửi mắng tôi một trận, xem chừng muốn để chúng ta gánh ... Ai làm người đó chịu, là tôi ném thùng sơn, không liên quan tới cậu.”
Ngay từ trường bọn họ đã tạo thành thói quen này rồi, bất kể thế nào cũng không thể để toàn quan bị diệt, dù thế nào cũng phải để mầm sống còn kéo nhau.
Dư Tội đấm hắn một cái: “ Có camera giám sát, anh muốn chịu một mình cũng không được đâu, cả hai chúng ta đều không thoát ... Sao, sợ rồi à?”
“ Sợ cái chó, tôi tiếc tiền thôi.” Thử Tiêu đau khổ vô cùng:
Tới giai tầng thổ hào, vấn đề giải quyết được bằng tiền thì không phải là vấn đề, ngược lại với giai tầng nghèo khổ, phàm là chuyện phải tốn tiền đều là chuyện lớn.
“ Lằng nhà lằng nhằng, có thể giảm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, người ta cũng oan mà.”
Thử Tiêu cắt ngang lời Dư Tội, biết y muốn tranh thủ tổng đội ra mặt điều đình: “ Đừng hi vọng gì vào họ, vẫn quy củ cũ, lập công thì cùng hưởng, gây ra chuyện thì tự chùi đít.”
“ Mẹ nó.” Dư Tội vốn không nhiều hi vọng, đành nghĩ cách: “ Hậu Ba thì sao, chỉ cần chúng ta bắt đúng người là còn có cơ xoay chuyển.”
“ Quên luôn đi, chỉ là tên trộm vặt, khai lấy mười mấy thùng dầu nhớt trong hiệu đi bán.” Thử Tiêu mặt nhăn như mướp đắng đem tình hình kể ra một lượt, thằng đó bị đặc cảnh dọa sợ đái ra quần rồi, cả chuyện đi chơi gái cũng kể ra cả đống:
Hết rồi, hi vọng cuối cùng của Dư Tội cũng tắt ngúm.