Tên luật sư không nhận ra thái độ của đối phương dần thay đổi, hoặc có nhưng không coi ra gì, trong mắt hắn đây là hai tên cảnh sát sắp bị lột cảnh phục, nói không chừng chẳng bao lâu nữa gặp khuân vác kiếm sống ở bến sông, về cơ bản là không cùng đẳng cấp, càng nói càng không giữ được vẻ lịch sự giả dối: “ Tôi phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói, nhưng với công vụ viên không tuân thủ pháp luật như thế, tôi thấy bớt người nào tốt người nấy.”
Quá rõ rồi, đối phương ỷ thế khinh người, ngay cả cơ hội trả nợ cũng không có nữa, hết rồi, trở mặt rồi hoàn toàn rồi. Thử Tiêu thở phào như trút được gánh nặng, vỗ vỗ cái bụng phệ, cười nhẹ nhõm:” Thế là tốt rồi, không cần bồi thường nữa, yên tâm ra đươngf bày quán rồi.”
Dư Tội bật cười, cầm ốc trà lên uống một hơi thật sáng khoái, nhẫn nhịn không phải là điểm mạnh của y, đối phương lịch sự biết điều mới làm khó y chứ muốn giở trò à, vậy thì thuộc lĩnh vực sở trường rồi.
“ Anh nói gì?” Luật sư tưởng phải dọa hai tên cảnh sát quèn này sợ vỡ mật, ai ngờ người ta lại cười, cười thật không phải giả vờ, không biết hai người này có nghe nhầm gì không:
Thử Tiêu khinh bỉ: “ Ý là, công việc mất rồi, sợ cái buồi gì nữa.”
“ Thô tục.” Luật sư nghiêm mặt quát, như vừa nghe lời lẽ gì khó chấp nhận lắm:
Dư Tội và Thử Tiêu nhìn nhau cười lớn, hai anh em tâm ý tương thông gật đầu, ý là quan sát rồi, không có camera. Thử Tiêu như đổi hẳn con người, lưng thẳng lên cười gằn: “ Về nói với người ủy thác anh, tổn thất xe thì chúng tôi có thể bồi thường, còn muốn chơi chết tôi à? Con mẹ chúng mày cứ đợi xem, chưa biết ai chết đâu, chúng mày chơi ngu rồi đấy.”
“ Thô tục vô tri.” Luật sư khinh không thèm nhìn hai người nữa, đúng là loại lưu manh vô lại:
Dư Tội lại hết sức nghiêm túc ngoắc ngoắc tay:” Luật sư Trương, tôi có lời tận phế phủ muốn nói với anh, kỳ thực ...
Luật sư hơi ghé tới gần.
“ Phì!”
Hai người đồng loạt nhổ nước bọt vào mặt làm tên luật sư hét lên chói tai như nữ nhân bị phi lễ.
“ Đó mới gọi là thô tục.” Dư Tội đứng dậy bỏ đi:
Thử Tiêu bồi thêm một câu: “ Đừng lau, đó là chứng cứ, giữ lại mà kiện.”
“ Các ngươi, các ngươi đợi đó, rồi tới lức các người phải khóc, bọn vô học, lưu manh ...” Luật sư ra sức lấy ống tay áo lau mặt, lau xong còn thấy không chịu nổi cởi cả bộ vest vứt ra sàn, tức lắm nhưng không dám đuổi theo:
Hai người khoác vai nhau, nghênh ngang bỏ đi.
….. ……
“ Cái gì? Bọn họ chửi anh, còn nhổ nước bọt vào mặt anh, căn bản không đàm phán? Chúng, chúng…..” Lật Nhã Phương tức tới mặt đanh lại, ngực nhô lên hụp xuống liên hồi, ném di động lên bàn, làm Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ giật mình:
“ Giám đốc Lật, cô nói họ?” Sử Thanh Hoài xấu hổ lắm, bên này Tiêu Mộng Kỳ khó khăn lắm mới mời được người ta nồi xuống đàm phán hòng giảm bớt số tiền bồi thường hoặc kéo dài thời gian trả nợ, vậy mà bên kia lại xảy ra vấn đề:
“ Bọn họ đã đi khắp nơi vay tiền, còn chủ động tìm các cô bồi thường, chỉ là tính khí không tốt.” Tiêu Mộng Kỳ học tâm lý học, nhưng dùng vào loại chuyện này lại thấy mồm miệng mình quá vụng, không nói nổi một câu ra hồn:
“ Tính khí không tốt, vậy thì có phải là thấy tôi dễ tính nên bắt nạt không?” Lật Nhã Phương quay ngoắt sang, đang lửa bốc lên đầu:
“ Ý tôi không phải thế ...” Tiêu Mộng Kỳ rối rít giải thích:
“ Bọn họ giỏi lắm, chửi luật sư của tôi, còn nhổ nước bọt vào mặt, không cần nói nữa, mấy chục vạn tôi có thể bỏ đi, nhưng tôi muốn xem họ có thể bỏ được công việc không ... Không phải tôi nói hai người, loại đó tôi thậm chí muốn thuê người giết ... Loại người gì vậy chứ? Như thế mà cũng là cảnh sát à?” Lật Nhã Phương cầm túi xách lên, không cáo từ đã đi thẳng:
“ Thật không vậy, không phải hai người đó đi bồi thường à ... Sao lại chửi với nhổ nước bọt vào mặt luật sư?” Tiêu Mộng Kỳ ngạc nhiên, vừa rồi Lật Nhã Phương nói chuyện rất ôn hòa, có lý có lẽ, khả năng có được thỏa thuận là rất cao, ai ngờ một cú điện thoại thay đổi hết:
“ Không sai đâu, rất giống tính cách của họ.” Sử Thanh Hoàn giận tới huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, hai tên đó thật không biết tốt xấu:
Vừa nói một câu đình chỉ, đã ném giấy tờ bỏ đi làm hắn không xuống thang được trước mặt bao người, vừa dùng danh nghĩa tổng đội ra mặt, hai người đó lại đắc tội với người ta. Kỳ thực chuyện này đối phương khả năng là muốn uy hiếp để được bồi thường nhiều hơn, sau đó dần dần trả giá, ai ngờ hai tên đó chỉ giỏi làm hỏng chuyện.
“ Vậy phiền rồi, nếu họ dứt khoát không lấy tiền mà kiện ra tòa, tổng đội sẽ không che chở đâu.” Tiêu Mộng Kỳ lo lắm:
Sử Thanh Hoài vừa đi vừa tự trào:” Cái tiểu tổ của tôi, có lẽ chỉ tôi còn để ý tới bộ cảnh phục trên người, để ý tới vinh dự, chứ những người khác, bọn họ dù bị khai trừ, sống càng thoải mái thôi ...”
Thanh toán tiền, rời trà lâu, Tiêu Mộng Kỳ lái xe về, lên xe có tin tức mới, thiếu ai thì công tác vẫn phải tiến hành, bọn họ khóa chặt kẻ nhận xe tên "Vương Thành", đang đào xới tin tức về hắn.
“ Dừng xe, dưng xe ... Cô xem manh mối này.” Sử Thanh Hoài xem tin tức, chợt gọi:
Tiêu Mộng Kỳ vội đỗ xe lại bên đường, mở điện thoại cảnh vụ ra, càng xem càng hưng phấn, sân bay Vũ Túc Đại Nguyên chụp được hình ảnh "Vương Thành" rời đi, hắn vẫn dùng thân phận giả kia. Đó chưa phải là tin tức phấn chấn nhất, qua bốn tám tiếng ra xoát người đồng thời xuất hiện ở Đại Nguyên rồi rời đi ở Đại Đồng, vì chuyện cửa hiệu kia, thu gọn lại hơn 300 người, kỹ thuật viên đem hình ảnh 300 người đó đối chiếu camera gần cửa hiệu xe, bất ngờ phát hiện Vương Thành trước thời điểm xảy ra vụ án được người ta đón đi, tra được điểm đến là chung cư đơn thân.
Tới đây không còn bất ngờ nữa, trong ba người có một người khới với nghi phạm.
“ Nói cách khác, khả năng tên Vương Thành này liên kết với bọn cướp là rất cao.” Sử Thanh Hoài xoa tay vào nhau, vô cùng phấn chấn, ra một tên sẽ lôi ra cả ổ thôi:
“ Có lẽ chúng căn bản không cùng một nhóm ... Khoa trưởng Sử, anh nhặt được bảo bối rồi, thế này mới gọi là điều tra.” Tiêu Mộng Kỳ nhớ lại Dư Tội hôm đó nói chuyên với chủ nhiệm Từ Hách đã hình dung ra được nghi phạm chỉ cần bằng vào mô thức hành vi của chúng, xuất phát từ Đại Nguyên, rời khỏi Đại Đồng trong ngày, sống trong chung cư cao cấp, sử dụng hai thân phận khác nhau, tất cả đều khớp:
“ Nhưng vẫn chưa xác định được thân phận thực, còn cách bao xa.” Sử Thanh Hoài dù sao là người ngoài nghề, đọc cũng không hiểu mấy:
“ Chỉ cần đối chiếu các điều kiện, giao cắt nhau là chúng không thoát được, nhảy ra một tên, những tên khác không thành vấn đề nữa.” Tiêu Mộng Kỳ mím môi quyết định:” Tôi đi tìm tổng đội trưởng Dương nói chuyện, người này nhất định phải giữ lại.”
“ Cậu ta làm gì có phân lượng lớn tới thế, tổ chuyên án giờ đã đông tới mức không biết nghe ai ra lệnh nữa, cao thủ khắp nơi đổ về, tổ chức lớn như vậy lại còn thiếu một người sao?” Sử Thanh Hoài nghi ngờ, Dư Tội mà quan trọng vậy à, nếu không nể chút tình nghĩa cùng đội, hôm nay hắn không thèm đi nói chuyện, đó là hậu quả của hành vi chấp pháp dã man mà hắn luôn ghét, không phải hắn có ác ý mà là ngay từ đầu hắn đã thấy hai người đó không phù hợp với tiểu tổ này rồi, để ở cơ sở có khi còn hiệu quả, lên tầm cao thế này có khi chỉ gây họa, hại mình hại người:
Trái lại Tiêu Mộng Kỳ đánh giá Dư Tội cực cao:” Một đoàn đội lớn tới mấy thì quan trọng vẫn là nhân vật linh hồn, nếu không có cậu ấy tới giờ tổ chuyên án vẫn đi lòng vòng thôi ....”
Vừa nói vừa phóng nhanh về tổng đội.
Cho dù thiếu hai công thần thì vụ án vẫn chậm rãi tiến về phía trước.