Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 583 - Q5 - Chương 066: Thủ Đoạn Của Hứa Bình Thu. (1)

Q5 - Chương 066: Thủ đoạn của Hứa Bình Thu. (1) Q5 - Chương 066: Thủ đoạn của Hứa Bình Thu. (1)

Khám phá mới làm nức lòng tổ chuyên án, xe khắp nơi về cập nhật thông tin, bàn bạc, xin chỉ thị, đến gần trưa lại một xe nữa lái về tổng đội, là Hứa Bình Thu và Vạn Thụy Thăng, nhận được thông báo tình hình, ăn cơm trưa xong vội đánh xe về. Khi vừa xuống xe, Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ chạy theo báo cáo sơ qua tiến triển.

Hứa Bình Thu nhíu mày dừng lại: “ Phương hướng này chắc chắn không sai nữa rồi, tăng cường giao lưu với các nơi, xem trong vụ án được gộp, có bóng dáng những kẻ này không ... Đừng vội đi bước tiếp theo, không thể ra trận mà chưa chuẩn bị.”

Là lãnh đạo chỉ rõ phương hương là được, Sử Thanh Hoài còn nhân cơ hội này nói gì đó, Hứa Bình Thu không hỏi hắn mà quay sang Tiêu Mộng Kỳ: “ Hai người đi giao thiệp, kết quả thế nào?”

“ Đập hỏng cái xe trị giá hơn 180 vạn, chưa mở niêm phong, bên kinh doanh thấy không dễ bán ra nữa, muốn bồi thường thêm ... Cho nên thái độ của bên kia là muốn ra tòa.” Tiêu Mộng Kỳ kể vắn tắt sự thể nhìn Hứa Bình Thu chờ đợi:

“ Vậy hai người họ?” Chính ủy Vạn hỏi:

“ Bọn họ đi hiệp thương bồi thường rồi.”

“ Không tệ, dám gánh vác, nhưng bồi thường nổi không?” Chính ủy Vạn lắc đầu, vụ án đã đâu đầu còn gây họa, rất không vui:

Hứa Bình Thu bật cười: “Hai người họ đi xin lỗi là đáng quý rồi ... Í, sao mặt hai người lạ thế, lại có chuyện gì à?”

Tiêu Mộng Kỳ nói nhỏ:” Khả năng là luật sư đưa ra điều kiện quá hà khắc, bọn họ tức giận mắng rồi nhổ nước bọt vào mặt người ta, giờ cương rồi, bên kia muốn kiện tới cùng.”

Chính ủy Vạn sững sờ, Hứa Bình Thu dở khóc dở cười:” Hai thằng nhãi đó xem ra quyết tâm rồi, vì cái chuyện này mà bị khai trừ, giá là một cái xe cũng không đủ.”

Nói có phần bất đắc dĩ, bằng vào hiểu biết về Dư Tội, Lão Hứa khó xử lắc đầu, chợt hỏi Sử Thanh Hoài:” Có phải cậu tuyên bố đình chỉ không?”

“ Vâng, là lệnh của tổng đội đặc cảnh.” Sử Thanh Hoài ấp úng:

“ Ồ, vậy cậu là người của tổng đội đặc cảnh à? Tôi không nhớ là mình có ra lệnh nào như thế.” Hứa Bình Thu sầm mặt nói một câu, không thèm để ý tới hắn nữa, chắp tay lên lầu:

Sử Thanh Hoài ngớ người, chẳng lẽ hiệp đồng phá án, nghe lời tổng chỉ huy cũng là sai hay sao?

“ Nếu như cậu không có cả dũng khí cùng họ gánh trách nhiệm này, thì cậu không đủ tư cách lãnh đạo của họ.”

Một giọng nói từ trên lầu vọng xuống, nói cho Sử Thanh Hoài tài mặt, ngẩng đầu nhìn Hứa Bình Thu, lẩm bẩm:” Chả lẽ tôi sai rồi sao?”

“ Anh không sai, chỉ là anh cũng không nên làm như vậy.” Tiêu Mộng Kỳ đưa ra đáp án bất đắc dĩ, nếu là cô chí ít cũng trì hoãn lại đã, nếu chưa phải cùng đường thì không thực hiện cái mệnh lệnh bất đắc dĩ đó:

…… ……

Trên lầu tiếng gõ cửa vang lên, Dương Vũ Bân đích thân mở cửa, nhiệt nắm tay Hứa Bình Thu dẫn vào văn phòng min, pha trà nước, hình như trong ấn tượng chưa bao giờ khách khí như thế.

Dương Văn Vân châm thuốc lá mời hai người, hỏi:” Thái độ này, hai vị hài lòng chưa?”

Nguyên do không nói nói, nghi phạm đã trồi lên mặt nước, tổng đội trưởng Dương lòng tin tăng mạnh, nhưng quay đầu lại nghĩ, manh mối do tên trộm dầu cung cấp, lại thấy lúng túng, không nên nóng giận thuận miệng đuổi hai người biết làm việc đi, nếu khi đó mà biết tìm được hung thủ, ai thèm bận tâm đập mấy cái xe.

Chỉ là ở đơn vị khác nhau, tiễn thần thì dễ, mời thần mới khó.

“ Hài lòng ... Lão Dương, anh có ý gì?” Hứa Bình Thu biết còn cố hỏi:

“ Tìm hai người đó về, lợi hại, thật lợi hại, chỉ hai ngay đã tìm ra nghi phạm, lại còn là ở chính nơi chúng tôi sơ xuất.” Dương Vũ Bân thực sự quá hối hận vì ra lệnh tùy tiện:

Hứa Bình Thu hỏi thẳng:” Chuyện đó gây đủ rắc rối rồi, anh chắc chứ?”

“ Nếu bắt nhầm, khẳng định là phiền toái, nhưng giờ ai khóc còn chưa rõ đâu.” Lão Dương phất tay không sợ:

Hứa Bình Thu mỉm cười:” Anh nóng lòng hạ lệnh đình chỉ họ, đuổi họ đi, lại muốn tôi gọi về? Nếu về bọn họ bãi công thì anh làm sao?”

“ Ài Lão Hứa, lửa cháy ngang mày rồi, chúng ta tranh cãi cái này còn ý nghĩa gì nữa, vậy anh nói phải làm sao?” Dương Vũ Bân cấp thiết lắm rồi, đủ thấy bên trên ép ra sao:

“ Muốn ăn thịt dê thì đừng chê dê hôi, bằng vào đám người chỉ biết bảo sao nghe nấy kia, không làm nổi việc này đâu.” Hứa Bình Thu chỉ ra vấn đề:” Chuyện này không khó, tôi có thể toàn quyền xử lý, chẳng những người có thể cấp cho anh, hơn nữa khả năng phá án rất cao.”

“ Vậy cám ơn anh.”

“ Nhưng không thể cho miễn phí.”

“ Tôi biết, có cơ hội này còn không biết anh hại tôi ra sao, tôi nhịn, nói đi, chỉ cần trong phạm vi có thể chấp nhận.” Dương Vũ Bân phất tay:

Chính ủy Vạn đã cùng Hứa Bình Thu thảo luận trước rồi:” Chúng tôi yêu cầu không cao, bên hình sự chúng tôi không như các anh, trang bị gì cũng có ... Thế này, tiểu tổ chi biến của chúng tôi đói rách, trang bị báo lên chưa được phê ... Nếu anh giải quyết được, sau này nói không chừng giúp được anh ... À phải còn mượn của anh vài HLV để huấn luyện hậu kỳ.”

Hứa Bình Thu cười ha hả:” Đừng dài mặt ra như thế, tôi mà xin bên vũ cảnh, bọn họ cũng nể mặt thôi.”

Một lát sau tiễn người đi, Dương Vũ Bân tái mặt, đoán chừng bị xẻo không nhẹ, hai người kia nén cười, xuống lầu rồi, chính ủy Vạn không nhịn được cười hớn hở:” Tốt quá, chuyến này bớt được một khoản dự toán lớn.”

“ Trên tỉnh ngày giục ba lần, Lão Dương cuống lắm rồi, hình cảnh chúng ta mà không dốc sức, dựa vào đặc cảnh chẳng biết ngày tháng năm nào.” Hứa Bình Thu đắc ý lắm:

“ Vậy bên kia xử lý ra sao? Cái công ty mậu dịch xư hơi của Lật Tiểu Đường là đại hộ có tiếng ở tỉnh thành, không biết họ nể mặt chúng ta không nữa?” Chính ủy Vạn khó xử:

“ Tôi phải làm kẻ ác thôi, chứ 180 vạn, tôi cũng chẳng đền nổi.” Hứa Bình Thu cười gian, kỳ thực mà nói chuyện này tới tầng cấp ông ta, căn bản chẳng là cái gì, người ta chưa chắc nể mặt ông ta, nhưng ông ta càng chẳng cần nể mặt:

Lo là lo hai người kia cơ, song biết họ chạy khắp nơi vay tiền, lại chủ động hiệp thương bồi thường, thấy thế là tiến bộ rồi, cho dù nhổ nước bọt vào mặt luật sự.

“ Lão Hứa, chúng ta làm cộng sự bao năm, tôi phải nhắc anh.” Chỉnh ủy Vạn nghiêm túc nói:” Hai thằng nhãi đó, không rõ là mầm tốt hay là cỏ độc đâu.”

“ Mầm tốt quá nhiều rồi, chỉ thiếu cỏ độc, đối phó với loại tội phạm không kiêng dè gì như thế, phải lấy độc trị độc, lấy cái ác chặn cái ác thôi, không có cách nào tốt hơn đâu. Anh yên tâm, tôi biết chúng là dạng gì mà.” Hứa Bình Thu thoáng qua chút sát khí, lần này ông ta giận thật rồi:

Chính ủy Vạn biết khuyên vô ích, ông ta thừa biết, vị cộng sự này cũng là loại người không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Chuyện gì với người đã có tính toán rồi đều không vội.

Hứa Bình Thu chẳng làm gì hết, cho tận sáng hôm sau xem báo xong ông ta mới rời sở công an tỉnh, Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ đã đợi sẵn ở cổng, lên xe phất tay:” Đi, gặp giám đốc Lật một chuyến.”

Chuyện đã diễn biến xấu, vốn chuẩn bị hòa hoãn một chút, nhưng theo Sử Thanh Hoài nghe ngóng được thì bên kia đã chính thức đưa ra tố tụng, là người trong nghề, hiểu tới mức này, cơ hội vãn hồi không còn nữa, ít nhất phải bồi thường vài chục vạn.

Đối với bất kỳ ai thì đây cũng không phải là con số nhỏ, huống hồ là với cảnh sát công tác chưa tròn 2 năm, lương tháng chưa được 3000. Tiêu Mộng Kỳ luôn thấy hai người kia quá oan, làm việc công tới mức này, bồi thường chưa nói, e là mất cả cảnh phục.

Bình Luận (0)
Comment