“ Tiểu Tiêu, với ánh mắt của chuyên gia tâm lý như cô lại nhìn trúng chàng trai đó, thấy cậu ta có chỗ hơn người sao?” Hứa Bình Thu giống như chẳng có chuyện gì, bình thản hỏi, ông ta có chút tò mò thông thường người bằng cấp học vấn cao sẽ không ưa hai chàng trai đó mới đúng, Sử Thanh Hoài là ví dụ, nói thật Sử Thanh Hoài hành động cảm tính, làm ông ta rất thất vọng:
“ Vâng, cậu ấy có kiến giải độc đáo cùng sự thấu hiểu về tội phạm mà rất hiếm người có được.” Tiêu Mộng Kỳ thừa nhận, tranh thủ cơ hội nói: “ Nếu khai trừ rất đáng tiếc, người như thế không dễ tìm, đội ngũ chúng ta không thiếu người tài, chỉ là bị chính tập thể làm sơ cứng máy móc, không có lệnh không biết làm gì ... Xử trưởng Hứa, chuyện này còn vãn hồi được chứ, cho dù ra tòa thì cũng bắt đầu từ hòa giải.”
Thực ra Tiêu Mộng Kỳ có câu chưa nói, người ra lệnh lại là tầng lãnh đạo không có hoặc rời xa chuyên môn, cho nên kết quả không nói cũng biết.
“ Để cậu ta bồi thường vài chục vạn, không bằng đuổi đi cho rồi.” Hứa Bình Thu nói một câu không rõ ý tứ thế nào:
Sử Thanh Hoài vẫn còn để bụng câu nói của lãnh đạo hôm qua, cẩn thận hỏi:” Xử trưởng Hứa, có lẽ tôi đã hơi cứng nhắc, khi tuyên bố mệnh lệnh đáng lẽ nên trì hoãn một chút, nói không chừng có cơ xoay chuyển ... Tổng đội trưởng Dương đã nhờ tôi gọi người về, tôi gọi điện cho họ ... Họ nói ...”
“ Nói thẳng đi, hai người đó làm gì nói được câu nào tử tế chứ,” Hứa Bình Thu phất tay tỏ vẻ không để ý:
“ Họ chỉ nói, lão tử không làm nữa rồi cúp máy. “Sử Thanh Hoài rụt rè nói:
“ Ha ha ha.” Không ngờ Hứa Bình Thu cười lớn: “ Đừng để bụng, cậu ta từng nói với tôi như thế, nói thẳng vào mặt luôn.”
Hai ngươi kia ngỡ ngàng, xem ra lại lịch của Dư Tội bất phàm, chỉ là bên hình sự có nhiều bí mật không thể hỏi, an ủi là có vẻ xử trưởng Hứa muốn ra mặt giữ người rồi, điều này làm họ yên tâm.
Xe tới thẳng cửa hiệu, cho dù mặc thường phục, Hứa Bình Thu khí thế mười phần, nhiều năm ngồi ở vị trí cao ra lệnh, tới nơi đã ra lệnh: “ Gọi giám đốc các người ra đây, nói với hắn tổng đội trưởng tổng đội hình sự tỉnh Sơn Bắc là Hứa Bình Thu có lời mời ... Đừng có qua loa với tôi, Tiểu Lật không tới thì gọi Lão Lật tới, cả hai cùng không tới thì sẽ nói chuyện ở nơi khác, lúc đó tôi không khách khí đâu, mau lên.”
Bằng câu này khiến toàn bộ đưa mặt nhìn nhau, quản lý không dám chậm trễ, gọi điện cho giám đốc, rồi mời Hứa Bình Thu vào văn phòng của giám đốc, nói tổng giám đốc tới ngay.
Đuổi hết người khác đi, Hứa Bình Thu hứng thú nhìn cái gian phòng đơn giản mà xa hoa, ngồi vào ghế ông chủ, cảm khái: “ Làm thương nhân sướng thật, cái ghế này phải cả vạn, xử trưởng cũng không có tư cách hưởng thụ.”
Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ nhìn nhau, nghe giọng điệu có vẻ xử trưởng Hứa và nhà này có quan hệ.
Hứa Bình Thu đoán được ý nghĩ của họ, thuận miệng nói: “ Tôi có quen biết Lão Lật khi còn làm ở cục, khi đó ông ta chạy tới cục vì chuyện xe phân phối cho lãnh đạo, là nhân vật vật vai vế đấy, sau có cô con gái cũng tài giỏi mới có được cơ ngơi này.”
“ Nhưng mà, chẳng lẽ bọn họ lại chịu tha cho đám Dư Tội, dù sao họ đập xe của người ta.” Sử Thanh Hoài luôn thấy bên mình sai:
“ Chuyện không thể nhìn như thế, cậu phải đứng ở tầm cao hơn mới giải quyết được vấn đề, không thể chỉ nghĩ tới đền tiền, tôi không có tiền, cậu có không?”
Sử Thanh Hoài lắc đầu: “ Nhưng không đền tiền sao được, dù ra tòa án, cũng không thể thoát.”
“ Nếu cố chấp muốn làm thế, đừng kiếm nổi một xu, vốn hai thằng thối tha kia còn định gánh chịu tổn thất, chứ bây giờ e là đang tính chuyện phong hỏa đốt hiệu rồi. Ép họ trả 180 vạn, kẻ nào ngu xuẩn thế, đây không phải là bồi thường mà là đuổi họ khỏi đội ngũ ...”
Tiêu Mộng Kỳ nãy giờ không nói gì, luôn suy nghĩ Hứa Bình Thu sẽ xử lý ra sao, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, chẳng lẽ dùng quyền lực chèn ép người ta, chưa chắc ép nổi.
Trò chuyện không lâu, Tiểu Lật lẫn Lão Lật đều tới, khuôn mặt đẹp như búp bê của Lật Nhã Phương phủ đầy sương, tựa hồ rất không muốn tới đây, Lật Tiểu Đường tuổi ngũ tuần, mặc Đường phục, tinh thần quắc thước, vào một cái là nhiệt tình bắt tay hỏi han, Lật Nhã Phương chỉ lạnh nhạt chào một tiếng.
“ Nào nào Lão Lật, anh ngồi đi ...” Hứa Bình Thu ấn ông già ngồi xuống ghế ông chủ, ba người kia ngồi ở ghế sô pha, thái độ Lật Nhã Phương rất lãnh đạm, ngồi trưa ra đó, hàn huyên vài câu Hứa Bình Thu nói thẳng: “ Lão Lật, nể mặt tôi tha cho chúng một đường sống đi.”
Giọng điều sặc mùi giang hồ, Lão Lật cười ha hả, cũng chắp tay kiểu giang hồ: “ Đắc tội rồi, xử trưởng Hứa, anh đã ra mặt, cái thể diện này không thể không cấp ... Thôi, không kiện cáo gì nữa, bồi thường tổn thất xe là xong.”
Lật Nhã Phương không chịu, nói vào: “ Tổn thất 47 vạn, thêm vào đưa đi đưa về duy tu bảo dưỡng, bồi thường không thể ít hơn 60 vạn.”
Thể diện lãnh đạo trực tiếp giảm một nửa, có điều Hứa Bình Thu bĩu mối: “ Vẫn nhiều, 60 vạn với hai người là con số nhỏ, với họ bao nhiêu năm tiền lương, bảo họ đi đâu gom đủ 60 vạn? Chả lẽ muốn tổng đội chúng tôi bồi thường?”
“ Không dám không dám, vậy xử trưởng Hứa, anh ra giá đi.” Lật Tiểu Đường rất khách khí:
Lật Nhã Phương thì không: “ Xử trưởng Hứa, tôi không muốn nói lời khó nghe làm gì, nhưng tổn thất bắt chúng tôi gánh à? Xe đó 180 vạn, không thể để họ đền vài vạn xong chuyện chứ.”
“ Vài vạn à?” Hứa Bình Thu đối diện với ánh mắt lành lạnh của cô gái trẻ: “ Cũng không có đâu, tôi nói luôn, không có đồng nào hết.”
Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ giật đánh thót, chuyện này mà cũng được à?
“ Vậy không cách n ào nói chuyện nữa rồi, chúng ta ra tòa gặp lại.” Lật Nhã Phương là nghé con không hề e sợ cọp già:
“ Được, vậy ra tòa, tôi chuẩn bị làm người đại diện cho họ, có điều vài hậu quả, tôi mong mọi người nghĩ cho rõ.” Hứa Bình Thu không cười nữa, cái mặt già bắt đầu nghiêm túc:
Lão Lật giật mình đứng dậy khuyên:” Có gì thong thả nói, chuyện này ... Xử trưởng Hứa, con bé không hiểu chuyện, chúng ta tính kế lâu dài.”
“ Dù phải tính kế lâu dài cũng không có chuyện bỏ qua đâu ... Xử trưởng Hứa, tôi có thể coi lời nói của ngài là uy hiếp với một thương nhân không?” Lật Nhã Phương nổi giận đứng lên, xem ra cô không chấp nhận cái trò lấy quyền lực ép người này:
“ Ngồi xuống đi, nghe tôi nói xong đã, tôi nói xong là đi, sau này gặp ở đâu thì tùy mọi người ...” Hứa Bình Thu vẫy tay, hai người kia ngồi xuống rồi mới nói tiếp: “ Vốn có chuyện không thể tiết lộ, nhưng tới mức này, tôi phải làm kẻ ác, nói cho rõ .... Chẳng lẽ hai người không biết họ đền không nổi, nếu khai trừ họ, gặp họa là mọi người đấy ... Đừng tưởng là ôm được chân to thì ngay người hệ thống cũng không coi vào đâu.”
Hừ, Lật Nhã Phương không phục, Lão Lật cũng chướng tai, không cười nữa.
Xem ra còn có nội tình, Tiêu Mộng Kỳ nhận ra ngay, còn có chuyện gì đằng sau nữa sao?
“ Thanh Hoài, cho họ biết đại khái vụ án.” Hứa Bình Thu lệnh:
Sử Thanh Hoài giật nảy mình, vụ án này còn đang ở giai đoạn bảo mật, có điều đối diện với ánh mắt âm u của Hứa Bình Thu, đành kể đại khái ...
Nghe xong Lão Lật sững sờ: “ Không thể nào, giở trò ở chỗ này sao? Có chứng cứ không?”
“ Tuyệt đối không thể.” Lật Nhã Phương hơi hoảng, kiên quyết phủ nhận:
“ Thế chẳng lẽ đặc cảnh ăn no rửng mỡ tới đây lấy ghi hình à, rồi vô duyên vô cớ bắt người? Bắt tới giờ còn chưa thả, chẳng lẽ oan sao? Nói thế này đi, nghi phạm lớn nhất là kẻ nhận xe Vương Thành ... Hai người tìm hắn về, tôi đền 180 vạn. Hai người gây lắm chuyện như thế, chúng tôi chưa tới đòi kinh phí phá án, chưa yêu cầu đóng cửa điều tra đã là nể mặt rồi, hay là cho rằng tôi không làm nổi.” Hứa Bình Thu lần này uy hiếp ra mặt: