Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 585 - Q5 - Chương 068: Thủ Đoạn Của Hứa Bình Thu. (3)

Q5 - Chương 068: Thủ đoạn của Hứa Bình Thu. (3) Q5 - Chương 068: Thủ đoạn của Hứa Bình Thu. (3)

Hai cha con họ Lật khiếp sợ, nếu đúng là thế, chỉ cần làm theo quy trình là đủ chết rồi, Lật Nhã Phương còn cứng đầu:” Cho dù xảy ra chuyện ở đây thì liên quan gì tới chúng tôi, chúng tôi không biết hắn là tội phạm.”

“ Đi.” Hứa Bình Thu không nói nhiều nữa, gọi hai người kia rời đi:

Thái độ này làm Lật Tiểu Đường kinh hãi chạy tới: “ Xử trưởng Hứa, xử trưởng Hứa ... Chẳng lẽ nào lại thế ...”

Hứa Bình Thu giơ ba ngón tay: “ Có ba khả năng, nếu chúng tôi sai, vấn đề không ở chỗ anh, nhưng tiền đề là anh hoài nghi năng lực của hình cảnh và đặc cảnh liên hợp, chúng tôi mà sai, vậy không có gì để nói.”

“ Thứ hai, chúng tôi đúng, tên nhận xe kia là đồng bọn với bọn cướp, hắn ẩn nấp ở đây mấy tháng, anh có thể không phải trách nhiệm, nhưng chuyện truyền ra, tổn thất của anh không phải là một cái xe. Anh biết giới nhà giàu họ nhạy cảm thế nào, đúng không? ”

“ Thứ ba, anh thử tra xe cái xe có ba số 6 kia, cô gái ở thủ đô là con ai, tôi nói với anh ... nhà họ mà biết vấn đề xảy ở đây thì anh ra nước ngoài dưỡng lão luôn đi, con gái họ gặp nạn khiến toàn bộ cảnh sát Đại Nguyên này náo loạn rồi đấy. Anh đã to tới thế à? Càng sống càng hồ đồ, chuyện chưa biết cái gì đã ra mặt cho người ta à? Có biết hai thằng mà anh chọc vào là thứ tai họa mà tôi còn không khống chế được không? Muốn gặp nhau ở tòa à? Khẩu khí lớn nhỉ, bao năm qua anh kinh doanh toàn hợp pháp đấy à, đừng đóng vai công dân tuân thủ pháp luật với tôi.”

Nói xong chắp tay đi luôn, hai người Sử Thanh Hoài rối rít đi theo, không ngờ còn có thể xử lý bằng phương thức này, hắn chấn kinh không ít, đây là cách giang hồ, không phải của cảnh sát.

Lão Lật đuổi theo mời ăn cơm, Hứa Bình Thu từ chối thẳng thừng, lên xe đi luôn.

Tiêu Mộng Kỳ nhìn hai cha con kia đứng ngây ra ngoài đường thì hả giận lắm, song thấy hơi quá, có phải ức hiếp người ta quá không, không bồi thường đã đành, còn gây khó dễ.

Xe đi mười phút có điện thoại gọi tới, Lão Lật nói, rút đơn rồi, điều kiện rất thoải mái, chỉ cần bồi thường tượng trưng, công khai xin lỗi là đủ.

“ Xử trưởng Hứa, chẳng lẽ có kẻ sai khiến phía sau?” Tiêu Mộng Kỳ thắc mắc, qua thái độ không ăn khớp giữa cha con họ Lật, rồi lời mập mờ của Hứa Bình Thu, cô có thể đưa ra suy đoán, có người muốn lợi dụng sự kiện này dồn Dư Tội, Thử Tiêu vào đường cùng:

“ Không muốn cũng không thể, đừng nhắc nữa, mau tìm hai người kia, Thanh Hoài, bỏ thành kiến cá nhân, chân thành đối đãi, mau chóng lập nên đoàn đội cho tôi. Cậu không cần nghĩ nhân tố bên goài, muốn thành công, người của mình phải biết bảo vệ, nếu là nắm cát rời thì chẳng nên trò trống gì đâu.” Hứa Bình Thu nghiêm khắc nói: “Không có cơ hội thứ hai cho cậu đâu.”

“ Vâng.” Sử Thanh Hoài cúi đầu nhận sai, giờ biết mình sai ở đâu rồi, đó là đặt trách nhiệm không đúng chỗ, thiếu tin tưởng vào đội ngũ, nói tới nhìn nhận vấn đề, hắn không kém gì người khác:

….. …

“ Nào, cạn chén, cám ơn anh.” Dư Tội uống tới mặt đỏ gay, rót một chén nữa, chạm cốc với Tôn Nghệ, ngửa cổ cạn luôn:

Nơi này là nhà Thử Tiêu, căn hộ chung cư rộng 80 m2, với hai vợ chồng mà nói thì là quá rộng rãi, nằm trong cái ngõ sâu một tí, song mấy người trước ba mươi tuổi mua được nhà? Căn nhà này là ao ước của đại đa số người trẻ tuổi sống ở thành phố rồi. Hôm nay không phải ngày nghỉ, Tế muội tử không có nhà, ba anh em nấu nướng chả ra sao nên chỉ có mỳ gói, xúc xích với ít đỗ tương nhắm rượu.

“ Này sao chưa có thông báo, hai người đã tự khai trừ mình rồi?” Tôn Nghệ không đành lòng, anh em bọn họ bình thường như chó mèo, nói chuyện như kẻ thù tám kiếp, lúc gặp chuyện thì không ai hết lòng hơn:

“ Trước sau chả thế, tiền thì đền không nổi, ra tòa một cái thì bị khai trừ ngay, tôi viết sẵn báo cáo từ chức rồi, đỡ bị đuổi, mất mặt.” Thử Tiêu mồm nồng nặc hơi rượu:” Chúng tôi thương lượng rồi, cùng nhau đi buôn lương thực, hoa quả, sợ gì không sống được. Dư Nhi có sẵn cả đường dây rồi.”

“ Vậy chuyện bồi thường?”

“ Vốn chúng tôi vay tiền tới bồi thường ... Con mẹ nó, người ta trực tiếp đòi chúng tôi mua cái xe 180 vạn, mẹ nó chứ, mua được thì còn làm cảnh sát làm chó gì.” Cứ nói tới chuyện này Thử Tiêu lửa giận bừng bừng:

Dư Tội nghiến răng nghiến lợi:” Cút con mẹ nó đi, thằng luật sư nói tới đó chúng tôi nhổ vào mặt.”

“ Vãi, chơi thế.” Tôn Nghệ không biết nên hâm mộ không? Giờ đơn vị không có, công việc không, còn khoản nợ với trát hầu tòa lơ lửng trên đầu:” Các cậu tính sao đây, ra tòa cũng chẳng có cơ hội nào cả, các cậu bao giờ mới kiếm đủ tiền?”

“ Ai bảo không, bọn chúng tham một cái xe, tôi sẽ cho chúng tổn thất hơn thế cả chục lần, tôi không kiếm được tiền, nhưng tôi có thể khiến kẻ khác mất tiền, tôi cho chúng táng gia bại sản … lúc đó chẳng rảnh mà ra tòa với bồi thường đâu.” Thử Tiêu hai mắt long lên sòng sọc, đập mạnh chai rượu xuống bàn làm rượu bắn ra ngoài:

Không xong rồi, Tôn Nghệ chưa bao giờ thấy Thử Tiêu tức giận như thế, khỏi nói cũng biết chuẩn bị mấy thủ đoạn quấy rối của bên trị an, nhìn sang Dư Tội, thằng này mặt im lìm sát thủ, không rõ tính toán gì, mà cũng chả trông mong gì, thằng này chỉ làm chuyện tệ hơn mà thôi … hắn không nghi ngờ gì năng lực hai người bạn, nhưng không muốn họ đi vào đường phạm pháp.

Đang không biết khuyên can thế nào thì thì có tiếng chuông cửa:

Dư Tội ngạc nhiên:” Nói cho vợ anh rồi à?”

“ Điên, làm sao tôi dám, cô ấy lại chẳng sợ chết khiếp, vợ tôi nhát lắm, chả bao giờ tôi kể chuyện ngoài kia cho cô ấy ... Giữa trưa ai tới thế?” Thử Tiêu ra cửa nhìn mắt mèo, quay lại báo:” Đại bảo mẫu và em gái kia tới, làm sao?”

Dư Tội nhạt nhẽo nói:” Vừa vặn nộp đơn từ chức, mai đỡ phải tới, tôi về thẳng Lâm Phần chuẩn bị tâm lý cho cha tôi còn chiến đấu lâu dài.”

Ai ngờ cửa mở ra, Hứa Bình Thu đi sau Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ, kệ Thử Tiêu há hốc mồm, đi thẳng vào nhà, Tôn Nghệ như mèo bị dẫm đuôi, đứng dậy kính lễ:” Chào xử trưởng Hứa.”

“ Xem ra năng lực chịu đựng tâm lý của các cậu cao đấy, đập xe hơn trăm vạn còn có tâm tình ở nhà uống rươu ... Úi chà chà, Cao Lương Long Thành, rượu ngon đấy ...” Hứa Bình Thu cười ha hả:

Dư Tội căn bản không để ý tới Hứa Bình Thu, vẫn tự rót tự uống, làm Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài đều có chút thiếu tự nhiên.

Hứa Bình Thu có cách đối phó:” Thử Tiêu lại đây.”

“ Dạ.” Thử Tiêu chạy lại kính lễ, bộ dạng như sinh ly tử biệt:” Chú, đây là lần cuối cùng kính lễ với chú, cháu viết đơn rồi, bọn cháu không gây thêm rắc rồi cho tổ chức nữa, bọn họ kiện là chuyện của cháu, không liên quan tới tổ chức.”

“ Giỏi, dám làm dám nhận.” Hứa Bình Thu tán thưởng, mở đơn tử chức xem, vừa xem vài dòng đã nổi nóng:” Viết gì thế này, một dòng sai mấy chữ ....”

Thử Tiêu cúi đầu lẩm bẩm:” Lại chẳng phải đơn xin việc, chau chuốt làm gì ạ.”

“ Còn cậu thì sao, viết chưa?” Hứa Bình Thu hỏi Dư Tội:

“ Viết rồi.” Dư Tội rút trong túi ra đưa tới, tờ giấy nhàu nhĩ rồi:

Hứa Bình Thu cũng mở ra xem, gật gù:” Viết khá, khá lắm, hơn đồng chí Nghiêm Đức Tiêu một chút.”

“ Móc mỉa tôi thích lắm à? Học vấn chúng tôi chỉ có thế thôi, bỏ đi, không so đo với các người, dù sao tôi cũng từ chức rồi đấy.” Dư Tội lại rót chén nữa:

Mấy người kia nghe mà toát mồ hôi, thằng này ăn nói với lãnh đạo lớn thế đấy.

“ Trước khi đơn từ chức được duyệt thì tôi vẫn là lãnh đạo của cậu, đứng lên, không có lễ phép nữa à?” Hứa Bình Thu thái độ cứng rắn hơn, thằng nhãi này ngày càng to gan:

Dư Tội đứng dậy, hơi lảo đảo, hôm nay là uống thật, không gian lận, say rồi.

Bình Luận (0)
Comment