“ Xem xem, có còn là cảnh sát nhân dân không, buông thả vậy à, chút chuyện như vậy mà đã sợ rồi ... Nghiêm Đức Tiêu, bồi thường tố tụng, tôi đều giải quyết hết cho cậu rồi, thế nào, còn đảm bảo sẽ tập trung toàn bộ tinh lực cho vụ án không?” Hứa Bình Thu nhìn bộ dạng nhếch nhác của cả ba không chịu nổi:
“ Í, không phải chứ?” Thử Tiêu không dám tin chuyện xoay chuyển nhanh như thế, hết nhìn Sử Thanh Hoài lại nhìn sang Tiêu Mộng Kỳ, thấy hai người kia gật đầu, vậy tức là anh đây không lo ôm đống nợ to tướng nữa. Thử Tiêu mừng rỡ tràn lên khuôn mặt như quả táo lớn, kính lễ hít hơi hô to:” Có.”
Hứa Bình Thu rất hai lòng với sự thể hiện này, vỗ vỗ vai khích lệ, quay sang Dư Tội thì sao:” Còn cậu?”
Dư Tội thì không vui vẻ được như thế, lão già này ra tay thì dẹp yên chuyện đó cũng không có gì lạ, quan trọng xem ông ta muốn làm hay không, nói để cảnh cáo Thử Tiêu:” Đây vốn là chuyện phải do tổng đội phải giải quyết, đi phá án làm gì có chuyện mọi thứ đều đúng dự liệu, bọn họ không thể chỉ lo dùng người đến khi có sự cố thì phủi tay được, chịu phần nào đó trách nhiệm là hiển nhiên.”
“ Á, đập xe của người ta giờ lại còn có lý à?” Đối với chàng trai này, Hứa Bình Thu hết sức kiên nhẫn: “ Được, đó là chức trách của tổng đội, bất kể nên hay không thì tôi cũng gánh hết rồi, còn cậu thì sao?”
Dư Tội hoàn toàn không định xuống nước trước thiện chí của Hứa Bình Thu: “ Tôi không từ chức thì cũng bị đình chỉ rồi, mời người khác đi.”
Sử Thanh Hoài thấy mất mặt lắm, lúng túng không nói được gì, sai lầm này quá lớn rồi, vốn đám đội viên này đã khó thuần, sau chuyện này e càng khó hơn. Hắn nhận ra Lý Mân, Tào Á Kiệt, Du Phong khách khí với mình hơn trước, đó là sự khách khí xa cách.
Tiêu Mộng Kỳ lúc này chỉ có thể đứng nhìn, bất kể thế nào cô cũng không để Dư Tội đi như vậy, thực sự không đáng, Dư Tội từ đầu cũng đâu phải muốn bỏ đi, vậy mà chỉ vì một sai lầm dẫn tới chuyện khó xử này.
Hứa Bình Thu đã quen với kiểu ứng xử của Dư Tội: “ Đừng bày bộ mặt đó ra với tôi, lúc không bị đình chỉ thì cậu làm được bao nhiêu việc trong phạm vi chức trách rồi?”
“ Đủ để không phải hổ thẹn với lương tâm.” Dư Tội đáp trả ngay:
Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm, Tôn Nghệ thấy khô họng, biết thằng Dư Tội này điên, nhưng mà tới độ trước mặt lãnh đạo lớn thế vẫn dám đốp chát lại, hận không thể ấn đầu thằng bạn xuống nhận sai.
Hứa Bình Thu thong thả xé đơn từ chức, đút vào túi Thử Tiêu, sau đó đi tới chỉnh cổ áo cho Dư Tội:” Đã không có gì phải hổ thẹn sao phải từ chức, cậu đâu phải loại người bỏ cuộc giữa chừng, chuyện khác cứ tôi xử lý, nhưng tìm ra mục tiêu, cậu làm nổi không?”
Dư Tội không trả lời, chẳng lạ gì trò khích bác của lão già này nữa.
“ Cậu từ hoàn cảnh đó đi ra, đời này không thể sống như người bình thường được nữa đâu, đừng lừa dối bản thân nữa ... Thả cậu ra cuộc sống bình thường là tai họa, nhưng năng lực của cậu không ai phủ nhận được, ra kia, cậu vẫn có thể thoải mái vẫy vùng đấy, nhưng chỉ có ở trong nghề này cậu mới có thể đường hoàng phát huy hết năng lực của mình, có thể ngẩng cao đầu ... “ Hứa Bình Thu đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “ Chúng ta không không cần vòng vo với nhau, trả lời tôi, cậu xử lý được chúng không?”
“ Được.” Dư Tội tự tin nói: “ Tôi từng chơi với kẻ cao minh hơn chúng không chỉ một bậc.”
“ Đó mới là cậu, ha ha ha.” Hứa Bình Thu vỗ vỗ vai, hơi nghiêng người tới nói nhỏ vào tai Dư Tội:” Chắc cậu nhìn ra rồi phải không, có kẻ ở phía sau muốn nhân cơ hội này đuổi cậu ra khỏi đội ngũ, đừng để chúng đắc ý, chỉ có ở lại đội ngũ này cậu mới tìm ra được bọn chúng, ra kia, chúng sẽ bóp chết cậu.”
Dư Tội rùng mình, vậy là nghi ngờ của y đã được xác nhận, thái độ Lật gia đột nhiên thay đổi quá bất thường cũng quá vô lý, hít sâu một hơi nói:” Tôi hiểu.”
“ Tôi đợi tin vui từ câu, “ Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng rời đi: “ Uống tiếp đi, không cần tiễn ... Nghiêm Đức Tiêu, cậu có thể tìm ra được xe gây án chứ?”
“ Được ạ.” Thử Tiêu ưỡn ngực tự tin mười phần:
“ Xem xem, chuyện đặc cảnh không làm được, trị an làm được, ha ha ha ... “ Hứa Bình Thu cười lớn dẫn Sử Thanh Hoài đi ngay, để lại Tiêu Mộng Kỳ, quan hệ hai bên đang không thoải mái, cần chút thời gian xoa dịu, ở mặt này mỹ nữ hiển nhiên có ưu thế trời sinh:
Dư Tội vẫn đứng đó, chửi bới lão già khôn kiếp nắm thóp mình, muốn cứng muốn mềm đều không xong với lão ta. Thử Tiêu nghĩ đơn giản, bớt một khoản tiền rồi, hí hửng lấy cảnh phục ướm lên người, xoay trái xoay phải, càng nhìn càng thấy thiên mệnh của mình là làm cảnh sát, gây chuyện lớn như thế vẫn qua được..
“ Uống thế này rồi, còn làm việc được không?” Tiêu Mộng Kỳ nhìn đống vỏ chai trên bàn:
“ Chuyện vặt, bên trị án bọn họ, không uống say thì không gọi là ra ngoài làm nhiệm vụ.” Tôn Nghệ nhìn Tiêu Mộng Kỳ cũng đủ thấy say rồi, nhanh nhảu trả lời hộ:
Tiêu Mộng Kỳ xuống trước, lát sau Thử Tiêu hớn hở kéo Dư Tội còn có phần miễn cưỡng đi theo, chưa ai hỏi Tiêu ca vỗ cửa hô:” Tới chợ xe cũ, tôi nghĩ cách.”
Hai người kia nhìn nhau thấy xử trưởng Hứa quá sáng suốt, tầm nhìn hơn người, tính cách của Dư Tội khó đối phó, song thêm Thử Tiêu là chuyện khắc, đó gọi là trời sinh một vật khắc một vật.
Thử Tiêu chính là khắc tinh của Dư Tội, hai anh em nhà này, bổ xung cho nhau cũng tương khắc nhau, là điểm yếu cũng là điểm mạnh của nhau.
Xe đi thẳng tới mục tiêu, biện pháp rất đơn giản, Tiêu ca gọi một cú điện thoại là bảy tám vị của bên trị an tới, tới một nơi bán xe second hand, lờ đờ say đi tìm ông chủ, làm gì, kiếm cái xe van cũ làm chút việc thôi, ông chủ nói một vạn hai, chạy được 9 vạn km, bao luôn biển số.
Tiêu ca hào khí nói:” Không cần loại có biển số.”
Ông chủ có chút cảnh giác nhìn Thử Tiêu, loại này chắc là nhân vật ngầm kiếm xe chở người làm việc bất chính, hoặc là loại đốc công chuyên chở công nhân, đánh giá một lúc nói:” Có.”
Tốt rồi, Tiêu ca bấm điện thoại, cả đám cảnh sát ào ào xông tới, vỗ vai ông chủ chưa hiểu chuyện gì: “ Người anh em, gặp chuyện lớn rồi đấy, có một đám người cướp xe ngân hàng, mua xe ở đây, nhìn xem, xe van này do ai mua ... Đừng nói với tôi là không nhận ra, nếu mà nhận không ra, lại không biết ai làm, tôi thành rảnh rỗi thì tôi bới chuyện của anh đấy?”
Dư Tội từ đầu tới cuối không nói gì, nhường sân khấu cho Thử Tiêu biểu diễn, biết Thử Tiêu thừa sức làm việc này. Trong lòng y còn đang bận ngẫm nghĩ là ai muốn đuổi mình ra khỏi đội ngũ, nếu nói Vương Thiếu Phong thì đề cao bản thân quá rồi, ông ta không ưa mình cũng chẳng tới mức bám sát từng việc như thế, để biết mình vừa gây chuyện. Huống hồ không tin Lật gia ôm được chân to cỡ đó, vậy thì là ai thù hận mình tới mức tóm lấy cơ hội nhỏ là lập tức không bỏ qua.
Chuyện này có thể hỏi Hứa Bình Thu, nhưng Dư Tội muốn tự làm.
Quay lại vụ án, Thử Tiêu vừa đe đọa vừa dụ dỗ lừa gạt, tìm được vài người chuyên kinh doanh loại xe này, tên này cắn tên kia, chưa tới trời tối tìm được người bán xe, là nơi chuyên tháo rỡ xe ở ngoài ô phía bắc, chỉ có nơi như thế mới liên tục cung cấp ra được linh kiện lắp thành loại xe đầy rẫy vấn đề. Tiếp đó hai tổ đặc cảnh xông vào lục tung ổ, căn cứ lời khai ông chủ, chiếc xe đó bán đi bốn ngày trước vụ án, hai nam tử khẩu âm vùng ngoài, một trong số đó là Vương Thành.
Không vụ án nào có thể làm tới mức không có lấy sơ hở, manh môi luôn ở đó, chỉ xem tìm thế nào, hai người chưa tỉnh rượu đã moi ra manh mối mới làm đám đặc cảnh bôn ba suốt ngày phải hổ thẹn ...