Ngày 29 tháng 9, 12 ngày sau vụ án ...
Phòng hội nghị lớn tổng đội đặc cảnh tinh, mở cuộc họp phân tích và phân công nhân viên tham dự vụ án lần đầu tiên, làm thế vì tiến thêm bước phân rõ trách nhiệm của đơn vị tham gia vụ án, tăng tốc tiền trình phá án.
Thư ký trưởng Trương Sâm mang theo mệnh lệnh của sở trưởng Thôi, hai phó tổ trưởng do Dương Vũ Bân và Hứa Bình Thu đảm nhận, một người phụ trách điều phối thực địa, do nhân vật vang danh đặc cảnh là Duẫn Nam Phi phụ trách, một chịu trách nhiệm phá án. Hứa Bình Thu không vừa, ông dùng đích hệ của mình, Thiệu Vạn Qua của đại đội hai.
Là túi khôn của vụ án, Tiêu Mộng Kỳ, Từ Hách, Sử Thanh Hoài cũng có vị trí ở ban lãnh đạo.
Mười ngày điều tra có không ít tiển triển, song vẫn cách mục tiêu rất xa, tra theo hướng đi của tiền, vô ích, tìm kiếm nghi phạm "Vương Thành", không có kết quả. Lúc này dù cảnh sát đứng ở phía đối địch cũng phải kinh ngạc về năng lực chống điều tra cao siêu của những kẻ đó, nơi ở của Vương Thành, một sợi lông cũng không tìm thấy, nói gì tới dấu vân tay.
Toàn bộ tài khoản dính líu tới vụ án chỉ một ngày sau khi xảy ra vụ án đã hoàn thành chuyển khoản ra nước ngoài, không còn manh mối. Ngay cả tên Vương Thành kia cũng biến mất khỏi nhân gian, căn cứ theo khẩu âm, còn phải một đội tới Quảng Tây, tìm kiếm trong số kẻ từng có tiền án, không có bất kỳ phát hiện gì, thậm chí tới giờ chưa thể chứng minh Vương Thành là một thành viên trong băng nhóm đó.
“ Đại khái là như thế, hiện giờ nghi phạm trọng đại mà chúng ta phát hiện được có ba tên, thứ nhất là Vương Thành, nhân viên kỳ thuật, thứ hai là hai tên này, camera giao thông ghi lại chúng tiếp xúc với Vương Thành, tên cao hơn từng cùng Vương Thành mua cái xe van cũ ... Hiện giờ chưa tra được chiếc xe kia, nên tạm thời không thể xác nhận.” Sử Thanh Hoài giới thiệu:
Đó là toàn bộ thành quả của tổ chuyên án, nói lớn thì cũng lớn, dù sao moi ra được nhiều thứ giá trị như thế, nói nhỏ cũng nhỏ, đại bộ phận như tòa lầu trên không, thiếu chứng cứ.
“ Vạn Qua, cái nhìn của các cậu thế nào?” Hứa Bình Thu điểm tướng:
Thiệu Vạn Qua ra hiệu cho người bên cạnh, một chàng trai cao ráo, trắng trẻo, cực kỳ điển trai, tựa hồ chưa thoát hết sự non nớt thời học sinh, nhưng không ai dám xem thường.
Tiêu Mộng Kỳ rất có thiện cảm với chàng trai này, bọn họ tham dự vào ngày hôm qua, chỉ là không hiểu vì sao Hứa Bình Thu lại không gọi tới ngay từ đầu.
Chính là Giải Băng, hắn đứng dậy kính lễ với các lãnh đạo, cầm laptop do mình mang theo, đối diện đông đảo ánh mắt cấp trên nhìn vào, không có vẻ gì là bị khớp, đĩnh đạc nói:” Tôi xen nói cái nhìn của mình, nếu có gì không đúng, mong được các vị lãnh đạo phê bình đính chính ... Trước tiên, tôi thấy tầm nhìn chúng ta không thể giới hạn ở Đại Nguyên, Đại Đồng, phải đem cả toàn bộ vụ án gộp nghi ngờ trước đó cũng tính vào, mọi người nhìn ba cô gái trong số người bị hại ...”
Hình ảnh ở hiện trường, một người 34, hai người trên 20, đều nằm trong cái túi được kéo khóa, chân co lại, mặt rất bình yên. Vụ án ở Đại Nguyên cũng thế, khi nhận được báo án, trực tiếp thông báo cho pháp y, tới nơi mới phát hiện nạn nhân thở đều đặn, giống ngủ say.
“ Bọn họ bị tiêm thuốc an thần, một mặt là vị án toàn gây án, mặt khác vì tranh thủ thời gian chuyển khoản ... Tôi chỉ không hiểu, nếu đã thành công rồi, vì sao tốn công chở người bị hai đi cả trăm km, nén ở bãi rác dễ phát hiện, bọn chúng đang vội trốn thoát, sao không ném ở bãi cỏ bên đường cho tiện?”
Đây là một nghi vấn, không phải ai cũng nghĩ tới, mọi người tức thì khơi lên hứng thú.
Giải Băng tiếp tục:” Chỉ có một lời giải thích thôi, đó là chúng sợ tội, hay như lời thông tục là cướp tiền không đoạt mạng, để lại đường sống cho bản thân ... Từ phán đoán này, lại có nghi vấn khác, mọi người xem, cho dù nghi phạm trên 30 cũng là một mỹ nhân đúng không? Khi nhận vụ án, tôi hoài nghi tới khả năng xâm hại tình dục, song bệnh viện kiểm tra chứng minh là không có, hơn nữa không hề giống kiểu hoảng loạn xử lý sau khi gây án, ba cô gái đều được đặt ngay ngắn, tóc không rối loạn, hai tay đan trước ngực, làm thế để đề phòng bị đè thời gian dài khiến huyết mạch không thông ... Vậy câu hỏi là, vì sao chúng lại bỏ công sức xử lý người bị hại như thế? Còn bằng cách khó lý giải.”
Kỳ thực nếu chúng thuận tiện cưỡng bức thì còn làm người ta dễ lý giải hơn, lần đầu tiên đối diện với câu hỏi này, xung quanh đều ngớ người, nhìn vào cô gái duy nhất. Tiêu Mộng Kỳ nói:” Đây là sự tôn trọng, bọn chúng không xâm phạm thân thể còn băng bó vết thương, chỉnh lại trang phục.”
“ Đúng, chính là sự tôn trọng, thứ không nên xuất hiện nhất với một bọn cướp, vậy mà thực tế ngược lại.” Giải Băng chiếu ảnh một nạn nhân nam, tất cả cười rộ lên:
Mặc dù cũng là bị ném tới một góc bãi rác, nhưng đại bộ phận bị cởi quần áo, có người chẳng còn quần sịp, lộ ra hạ thể lông lá.
“ Bọn chúng không xâm phạm ba cô gái, vì sao lại thích lột đồ của nạn nhân nam như thế? Đây có tính là một đặc điểm của nghi phạm không?” Giải Băng nhìn về phía mấy chuyên gia, tuy là hỏi, nhưng giọng rất tự tin, rõ ràng là khẳng định:
“ Có lý.” Từ Hách gật đầu:” Nhìn vấn đề rất chuẩn xác, thông thường sự lăng nhục với người bị hại phản ánh thói quen hành vi của nghi phạm, từ vụ án này nhìn ra, chúng tôn trọng nữ giới, thể hiện tố chất và tu dưỡng cá nhân tốt. Còn về phần lăng nhục nam giới, phản ánh một lợi phát tiết, trong hiện thực, hắn có thể là nhân vật nhỏ không có tiếng nói, làm như vậy là để bêu xấu nhân vật lớn thôi.”
“ Nếu một người gây án thì dễ, nhưng nếu cả băng nhóm thì không đơn giản, chứng tỏ kẻ cầm đầu có năng lực khống chế rất mạnh, uy tín cao.” Tiêu Mộng Kỳ tiếp lời:
“ Chúng tôi cho rằng, băng nhóm này có ít nhất 4 người trở lên, tên cầm đầu khả năng chưa xuất hiện, vẫn nằm ngoài tầm nhìn của chúng ta.” Thiệu Vạn Qua thêm vào một câu:
“ Theo như hiện trường ngày hôm đó gây án ít nhất có ba tên, thêm vào kẻ giở trò ở hiệu xe, một kẻ thao túng phía sau, khả năng nhân số không ít, nhưng không cách nào xác định thân phận của chúng, thật lạ.” Duẫn Nam Phi cũng tham dự cuộc thảo luận:
Nói rồi hắn nhìn Tiêu Mộng Kỳ, hai người họ, một là sĩ quan huấn luyện, đội trưởng thực địa, còn người kia là cố vấn tâm lý và xử lý nguy cơ, trong mắt nhiều người bọn họ là một đôi trời sinh của đội đặc cảnh. Bất kể là công tác hay cuộc sống, từng phối hợp qua nhiều vụ án, nhưng lần này Tiêu Mộng Kỳ lại hợp tác với Sử Thanh Hoài, khiến hắn cực kỳ đố kỵ.
Tiếp đó xảy ra tranh luận, đối với việc điều phối lực lượng, manh mối chính phụ, không ai thua ai.
Dương Vũ Bân nghe bọn họ tranh cãi mãi mà chẳng có kết quả, ghé tai hỏi:” Lão Hứa, anh có chắc không?”
“ Anh chỉ việc gì?”
“ Thì mười ngày rồi mà chỉ có chút kết quả này, tôi e không cách nào ăn nói được với bên trên.” Dương Vũ Bân rầu lòng nhìn đám người thư ký trưởng, lúc này lãnh đạo chưa cần tới, nhưng mà nếu thực sự không lấy ra được kết quả khá khẩm chút thì khó xuống thang:
“ Anh còn muốn kết quả gì nữa, tra tiếp là ra thân phận thực sự rồi. Nếu tìm được, không phải phá án rồi rồi, còn ngồi đây làm gì nữa.” Hứa Bình Thu lườm một cái, ông ta cũng là một trong số những người cực kỳ ghét loại hoạt động họp hành này, cho rằng người có bản lĩnh thực sự đã chịu tốn thời gian ở cái chỗ này:
Dương Vũ Bân lại hỏi nhỏ:” Lão Hứa, sao Tiểu Dư hai hôm nay không có động tĩnh gì?”
“ Cậu ta mà có động tĩnh thì sẽ có vấn đề, anh phải phụ trách chùi đít đấy.” Hứa Bình Thu nói lời chướng tai, ở mặt này phải nói ông ta giống ai đó lắm:
Dương Vũ Bân mặt nhăn như bị, sai lầm một lần, giờ người ta chẳng coi ra gì nữa rồi.
Hội nghị tranh luận nhiệt liệt, bên ngoài lại rất yên tĩnh, bên kỹ thuật tạm thời có thể thả lòng, nhiều ngày liên tiếp cắm mặt vào bàn phím rồi, trước khi có thêm manh mối, việc tìm kiếm chỉ như mò kim đáy biển.
....
Hôm nay dừng ở đây.