“ Ài, mấy thằng đó rốt cuộc nấp ở đâu?” Du Phong vặn mình, buổi sáng tra liền bốn tiếng không kết quả, hơn hai mấy thành phố tra từ mở tài khoản, chuyển tiền, chi trả, sắp làm hắn phát cuồng rồi:
“ Nếu dễ thế mà tra ra được thì đã không có nhiều người như thế nữa.” Tào Á Kiệt ngáp dài, có manh mối thì chết mệt, không manh mối nhàn rỗi càng phiền chán:
Lý Mân vẫn nhìn màn hình:” Chắc chắn là Vương Thành, đã có ba địa điểm xảy ra vụ án nhận ra hắn, mô hình gây án đó là chính xác.”
“ Nói thế cũng bằng không, chẳng có cách nào tìm ra chúng.”
Du Phong vừa càu nhàu liền bị Lý Mân lườm cho một phát, từ sau sự kiện hai anh em Dư Tộ, Thử Tiêu , tên này có thêm chút tâm tình bất mãn với tổ chức. Nếu không phải Dư Tội kịp thời quay về, sau đó mọi người cùng nhau uống một bữa thống nhất tư tưởng thì hắn bỏ đi rồi, điều ấy cũng khó trách, không chỉ Du Phong, Lý Mân cảm nhận được tính tích cực của kỹ thuật viên trong phòng giảm đi nhiều.
Anh đi chấp hành công vụ, sơ ý gây sự cố ngoài ý muốn, tổ chức phủi tay, chối bỏ liên quan, đến khi manh mối đúng rồi, tìm nghi phạm trọng yếu rồi, lại vội vàng mời người ta về. Cách làm việc không có tình nghĩa, không có trước sau đó thực sự mất lòng người, hai ngày qua không có kết quả cũng có phần lý do này.
Giờ trên bảo sao thì họ làm thế, không có hiệu quả thì họ nghỉ chơi tán gẫu, đại án thế này có cái hay, tra không ra thì cái đầu to của lãnh đạo gánh, tôm tép bọn họ chẳng hề gì.
Vì thế cởi chuông cần người buộc chuông, muốn điều động được tính tức cực của họ, phải xem hai người kia có phát hiện gì không.
Tào Á Kiệt cũng có suy nghĩ này, lẩm bẩm:” Giờ chúng ta chỉ có thể trông vào thần thám Dư và thần thám Tiêu tìm ra được manh mối có giá trị nữa thôi, nếu không chỉ còn đường giải tán.”
“ Bọn họ sắp hết thời rồi, hai ngày lang thang có được tích sự gì đâu.” Du Phong giờ đã thành tên tiêu cực kiêm bất mãn, chuyên viên ném đá hội nghị:
“ Đánh cược đi, tôi cược có thể tìm thấy, chơi không Chị Béo? Nếu tôi thắng từ hôm nay trở đi chị chỉ có thể uống nước lọc, không được uống cà phê đường nữa.” Tào Á Kiệt dụ dỗ, tăng thêm chút tinh thần cho tiểu tổ:
Quả này cược hơi bị lớn, Lý Mân mặt rung chuyển:” Còn nếu cậu thua?”
“ Nếu tôi thua sẽ đích thân pha cà phê cho chị, còn mua cho chị cà phê sản xuất ở Nam Mỹ.”
Lý Mân vỗ tay đồng ý luôn:” Chơi luôn, Du Phong, cậu làm chứng nhé, đừng có mà quịt.”
Vừa thỏa thuận xong thì có điện thoại, là số của Dư Tội, Tào Á Kiệt liền tranh trước nhận máy.
….. ……
Thời tiết tháng bảy đối với một thành phố nằm sâu trong nội địa như Đại Nguyên là rất khó chịu, đã thế năm nay lại còn ít mưa, gió cát lại lớn, nhà thì xây san sát, ngồi trong xe phải bật điều hòa ở mức cao nhất, vậy mà vẫn như vớt từ dưới nước lên.
Người bình thường đã khổ, với tên béo lại càng khổ hơn, Thử Tiêu lau mồ hôi nhìn lên lầu, Dư Tội vẫn chưa xuống, ở trên đó ba tiếng rồi, không biết y ở trong chỗ ở của nghi phạm làm gì, đó là địa điểm do cửa hiệu cung cấp cho nhân viên, đơn vị nào cũng nhảy vào tìm kiếm rồi, không mười lần cũng tám lần, chẳng lẽ còn sơ hở gì cho cậu ta nhặt à?
Ai cũng biết là không thể, vậy mà Dư Tội hai ngày qua cứ liên tục tới đó, chả biết làm gì nữa, trong đó không có điều hòa, như cái lò thiêu ấy, nên Thử Tiêu không lên. Nghĩ cũng phục cái thằng điên đó, nói tới ghét trời nóng thì Dư Tội còn ghét hơn hắn, vậy mà vẫn ở trong cái lò thiêu ấy.
Lại lau mồ hôi, lấy nước khoáng đưa cho người phía sau một chai, người đó nhận lấy rồi cám ơn.
Chính là Hậu Ba, tên trộm dầu thì đặc cảnh không thèm ghé mắt, hai ngày qua Thử Tiêu và Dư Tội dẫn hắn đi khắp nơi, ví như hắn từng tới đâu ăn cơm, thích ăn cái gì, thích mặc quần áo gì ... v... v... v... Hắn không biết nhiều, song chỉ ra được mấy quán ăn, đám thợ trẻ họ có tiếng nói chung, trong hai tháng "Vương Thành" làm việc ở trong cửa hiệu, có bốn lần cùng nhau ăn cơm, ngoài Hậu Ba ra còn có người khác, cung cấp không ít thông tin.
“ Này Hậu Ba, cậu và hắn cùng tới đây à?” Thử Tiêu đột ngột hỏi:
“ Chưa, hắn là người mới, không quen thuộc mọi người lắm.”
“ Thế có ai từng tới?”
“ Không phải nói nhiều lần rồi sao ... Hình như chưa ai từng tới hết, bình thường ai lo thân nấy, mỗi lần hết giờ làm là về nhà, mệt như chó còn nghĩ gì tới chơi bời.”
Hậu Ba là hình ảnh chân thực của cuộc sống cùng khổ, lương tháng 1800, không có ngày nghỉ, từ tiêu thụ tới sữa chữa, toàn bộ là người làm công lâm thời:
Đây là thủ đoạn thẩm vấn, thi thoảng lặp lại câu hỏi cũ xem có sai lệch gì không, Thử Tiêu lại hỏi:” Thế một thùng dầu nhớt bán được bao nhiêu?”
“ À ... vài trăm ...” Hậu Ba ngập ngừng đáp, dù sao chuyện này có hay ho gì đâu:
Bộ dạng thẹn thò như gái nhà lành đó làm Thử Tiêu vui lắm, có đối tượng trêu chọc. Thằng này vẫn là trẻ con thôi, thực tế là còn chưa tốt nghiệp sơ trung đã đi làm, lúc bắt thì hận không thể bóp chết hắn, dẫn hắn đi vài ngày nhận ra đây vốn là đứa trẻ chưa trưởng thành, trộm dầu là vì có tiền chơi game online, dạo phố với bạn gái, nghe sao mà đồng cảm, thân thiết quá chừng.
Phải rồi, hắn còn cung cấp một thông tin quan trọng, Vương Thành rất thích game online, hai người vì sở thích chung này mà gần gũi hơn người khác một chút.
“ Đi thôi, lên xem thằng đó làm cái trò gì, sắp trưa rồi mà không chịu xuống, đừng để nóng quá chết ngoẻo rồi chả ai hay.”Thử Tiêu đợi mãi đâm sốt ruột, vẫy tay gọi Hậu Ba:
Hậu Ba lẽo đẽo theo sau, hai ngày qua không bị còng, nhưng cũng chẳng được thả, Hậu Ba cứ nơm nớp lo sợ:” Anh Tiêu, hỏi anh chuyện này.”
“ Nói.”
“ Chuyện của em ... Anh thấy, phải ngồi trong đó bao lâu?” Hậu Ba rụt rè hỏi:
Thử Tiêu quay đầu nhìn cái thằng nhỏ đáng thương này:” Cảnh sát không phải nơi quản cậu ở đó bao lâu, mà là tòa án, hiểu không, ở đây chỉ lo giết không lo chôn. Có điều nếu tìm ra manh mối trọng đại, sẽ được khoan hồng.”
“ Nhưng em nói hết rồi mà.”
“ Vấn đề là cậu nói đều không có ích, còn nữa thằng nhãi, hôm đó chạy cái mẹ gì chứ, vì cậu mà xe người ta bị đập, chuyện này chưa xong đâu. Mau nghĩ đi ....” Thử Tiêu nghĩ tới chuyện kia lại nóng máu, quát lớn:
Hậu Ba rụt đầu lại, chẳng nghĩ ra gì.
Nơi ở tại tầng ba, một chung cư đơn thân, tiền thuê một tháng là 1200, Vương Thành nộp liền ba tháng, chưa tới hạn. Người bên quản lý nhận ra hắn, song không cung cấp thêm được cái gì có giá trị, thành phần thuê nhà ở nơi này phức tạp, từ nhân viên văn phòng tới thợ, công nhân, hoặc đôi vợ chồng nghèo chưa mua được nhà, đều thuộc loại thân ai nấy lo, chết cũng chẳng qua lại, chẳng ai quen ai.
Gõ cửa một lúc té ra cửa mở, nơi này sạch tới mức ruồi bay vào cũng chẳng có chỗ đậu, một cái giường, một cái ghế sô pha, một cái bàn trà, đồ diện cơ bản không có, kỹ thuật viên tìm mõi mắt không ra vân tay, dùng cả công cụ chuyên nghiệp tìm bất kỳ dịch thể nào tiết ra từ cơ thể, vẫn vô ích.
Không cần phải nói, chỗ này đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ để lại mỗi căn phong trống, khi Thử Tiêu dẫn Hậu Ba vào thì Dư Tội đang ngồi trong nhà vệ sinh, chả biết nghĩ gì.
Thử Tiêu trêu:” Dư Nhi, sao ngây ra thế, có phải đói không ... Hay là mang cơm tới đây cho cậu nhé.”
Dư Tội liếc một cái, không thèm để ý.