Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 590 - Q5 - Chương 073: Sự Thần Kỳ Trong Điều Bình Thường. (2)

Q5 - Chương 073: Sự thần kỳ trong điều bình thường. (2) Q5 - Chương 073: Sự thần kỳ trong điều bình thường. (2)

Biểu hiện này cho thấy câu trả lời đã quá rõ rồi, vấn đề giờ làm làm sao để người ta nói ra, Dư Tội tiếp tục: “ Tôi biết, cô cũng đang tìm hắn, đúng không? Nhưng bặt vô âm tín chứ gì? Hắn là tên lừa đảo, đừng tìm nữa, vô ích.”

Cô gái bắt đầu xụt xịt.

“ Lưu Bình, nếu cô không nói gì cả, vậy chúng tôi sẽ đổi người khác tới hỏi, như vậy sẽ có thêm nhiều người biết chuyện, đúng không? “ Dư Tội tỏ ra thông cảm, nhưng uy hiếp càng lớn: “ Đừng nghĩ chúng tôi không biết, bây giờ chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi, đến khi chúng tôi chính thức gửi giấy triệu tập, khi đó cả công ty đều biết.”

“ Tôi, tôi và anh ấy là bạn ... đang tìm hiểu ...” Cô gái sợ rồi, bắt đầu khai, đúng là đang tìm hiểu nhau, chỉ là tốc độ lên giường hơi nhanh một chút mà thôi:

“ Có phải là chung sống với nhau một thời gian rồi?” Dư Tội lại hỏi:

“ Không ạ, mới chưa tới một tháng.” Cô gái tỏ ra xấu hổ:

Con mẹ nó, cái thằng đó tới làm mới hai tháng, vậy mà chung sống với nhau gần tháng, còn xấu hổ cái đếch, lúc nãy còn nghi ngờ cái biệt hiệu "nhà vệ sinh công cộng", giờ thiểu rồi, Thử Tiêu hôm nay đóng vai ác:” Lần cuối cùng cô gặp hắn là bao giờ?”

“ Chính là cái ngày anh ấy nói trong nhà xảy ra chuyện, muốn xin phép ... Tôi bận không đi tiễn được, anh ấy nói chỉ vài ngày là về ...” Lưu Bình rơm rớm nước mắt, đau khổ nói:

“ Có phải buổi tối hai người đều ở chỗ cô không?” Dư Tội hỏi, sợ cô gái này chưa rõ nặng nhẹ, nhấn mạnh:” Tôi tôn trọng cuộc sống riêng tư của cô, nhưng kẻ này không phải người bình thường, là chuyện rất nghiêm trọng, cô hãy giúp tôi, nếu không một khi chúng tôi chính thức điều tra, sẽ rất ầm ĩ.”

Cuối cùng Lưu Bình cũng gật đầu.

“ Thế thì không đúng, mỗi sáng vì sao luôn thấy hắn từ chỗ ở đi ra?” Thử Tiêu hỏi ngay:

“ Chỗ, chỗ anh ấy ở ... Gần chỗ tôi, mỗi sáng đều dậy sớm, chúng tôi không đi cùng nhau, anh ấy nói không muốn tôi bị người khác gièm pha.” Lưu Bình lí nhí như muỗi kêu, mặt đỏ tía tai:

Thử Tiêu mở mắt, trên đời loại gì cũng có, cô gái này tám phần có qua lại với nhiều nam nhân rồi mới dễ dãi như vậy, nhưng mà lúng túng xấu hổ lúc này rất thật, cứ như thiếu nữ lần đầu biết yêu, hay là vì cái bộ dạng thẹn thò này khiến nam nhân nổi cơn đói khát?

“ Đi nào, tới nhà cô, lặng lẽ mà đi, đừng kinh động người khác.” Dư Tội nói nhỏ, sau đó cùng Thử Tiêu đi trước:

Cô gái không cách nào làm trái, lát sau đi xin nghỉ, sau đó ra ngoài dẫn hai người kia tới chỗ họ từng lên giường ...

Người đầu tiên biết tin là Tào Á Kiệt, đó là điện thoại cậu viện của Dư Tội, muốn nhân viên kiểm tra dấu vết tới hiện trường, sau đó hắn đắc ý lấy mất cốc cà phê của Lý Mân:” Chị Béo, chị thua rồi, bọn họ đã tìm ra chứng cứ mới, rất có khả năng sẽ xác nhận được thân phận của nghi phạm, từ giờ trở đi chị uống nước lọc thôi nhé.”

“ Làm gì có chuyện, bốc phét.” Lý Mân không tin, cũng không muốn tin:

“ Có chứng cứ gì không?” Du Phong nhảy vào:

“Tôi nói hai người khẳng định không tin, nghi phạm có nơi ở thứ hai.” Tào Á Kiệt dương dương đắc ý:

“ Thật á?” Lý Mân bất ngờ lắm:

“ Kỳ thực đơn giản thôi, họ xét tới khả năng nghi phạm ở Đại Nguyên hai tháng, thế nào cũng phải giải quyết vấn đề đói khát sinh lý, vì thế theo hướng này mà tra ... Trong hiệu lại không thiếu nữ nhân, với thủ đoạn hai tên đó, tìm ra khó gì?” Tào Á Kiệt nhìn khuôn mặt đau khổ dần của Lý Mân: “ Tin tức mới nhất, từ nơi ở số hai đó, bọn họ tìm được một đôi giày, hai cái quần sịp của nghi phạm ...”

“ Thôi xong.” Lý Mân đặt tay lên trán làm động tác ngất xỉu, tới thứ đó cũng mò ra, còn gì mà dấu diếm nữa, đột nhiên đâm ra hận nghi phạm, hai tháng đói khát mà không chịu nổi, đúng là thứ vô dụng, chị đây mấy chục năm rồi không thành vấn đề:

Trên lầu vẫn phân tích vụ án rất nhiệt liệt, nào mà xác lập mô thức hành vi, nào là phân tích tình huống cụ thể, giống như chưa quay số đã đoán số trúng thưởng trước, ai cũng say mê ngón này, chỉ cần ngẫu nhiên đoán trúng một lần là có thể vênh mặt hất hàm thành giai thoại.

Trong đây cũng có hai ngoại lệ, một là Dương Vũ Bân, vị tổng đội trưởng chẳng hiểu điều tra phá án, vị khác là Hứa Bình Thu, ông chỉ chỉ huy thực chiến, nếu không thì ông không phát biểu về vụ án, với ông ta mà nói, nghe chuyên gia phân tích chẳng bằng bỏ mười đồng ra mua tin từ ăn mày ngoài phố. Có điều qua bao năm ông cũng quen rồi, giữ tư thế ngồi như lão tăng tu dưỡng, nghe xung quanh phát ngôn.

Phân tích của Giải Băng cứ mắc kẹt ở hành vi khó lý giải của nghi phạm, đồng thời còn lý giải là nghi phạm có khuynh hướng phức cảm mẹ, giáo dưỡng tốt. Đội trưởng Dương mới đầu còn nghe, về sau thấy bực, đến lông nghi phạm còn chưa thấy một sợi, phân tích loại tính cách này có tác dụng gì?

Thế nhưng Từ Hách lại hứng thú lắm, liên tục phụ họa với phán đoán của Giải Băng. Sử Thanh Hoài cật lực chủ trương thống chất chi huy đặc cảnh và hỉnh cảnh, lập đội phản ứng nhanh, nếu không có tình huống đột phát phải báo lên tổng đội bỏ lỡ thời cơ, kiến nghị này là thực tế, Tiêu Mộng Kỳ cũng ủng hộ. Nhưng tới đây, Duẫn Nam Phi lại cố ý kiếm chuyện, nói là cả tuần tìm được vài bức ảnh, đến nửa chút thông tin nghi phạm còn chẳng có chút nào, thời cờ gì mà lỡ?

Câu này làm Sử Thanh Hoài đỏ mặt không phản bác nổi, Tiêu Mộng Kỳ cũng không vui, nghề nghiệp của cô đa phần đảm nhận cố vấn, cảnh hàm cao thật, nhưng không nắm quân trong tay, tiếng nói không có, lần này cô đích thân dẫn người thực chiến cũng bị không ít lời ra tiếng vào.

Con mắt Hứa Bình Thu vô cùng tinh đợi, ông ta ngả người hỏi:” Lão Dương, Nam Phi ba mấy gần bốn mươi rồi, sao vẫn đề hôn nhân chưa giải quyết?”

“ A, nhìn ra rồi à?” Dương Vũ Bân cười rất ái muội, ghé tai thì thầm: “ Hết cách, đó là đôi oan gia, sao? Lão Hứa định làm mai cho chúng à?”

“ À tôi đang nghĩ, khi nào cậu ta xuất ngũ, cho tới đội hai phục vụ.” Hứa Bình Thu cười gian:

Dương Vũ Bân thấy người này ý đồ khoét góc tường nhà mình, không thèm trả lời nữa.

Hội nghị vẫn đang tiến hành, Tiêu Mộng Kỳ nghe tranh cãi tới phát phiền, nhất là Duẫn Nam Phi cứ gây chuyện làm cô rất phiền, biết không có kết quả gì, nên chả còn muốn nói nữa, lơ đễnh nhìn quanh, vô tình nhìn ra cửa, thấy đám đông nhốn nháo, đó là những kỹ thuật viên, chắc là có chuyện rồi liền cáo từ ra ngoài. Đoán chừng là vì hôm nay các lãnh đạo đều ở đây họp cho nên người dưới không tìm được ai báo cáo.

“ Có chuyện gì thế?” Tiêu Mộng Kỳ nhìn thấy sắc mặt Tào Á Kiệt rất tốt, biết ngay có tin tốt, lòng cũng hồi hộp:

“ Mãi mới thấy một lãnh đạo.” Tào Á Kiệt đưa tới một tờ giấy:

Tiêu Mộng Kỳ mới đọc lượt qua vài hàng chữ mà mắt đã sáng lên:” Sao tìm ra được?”

“ Ở ngay cửa hiệu bán xe thôi ... Nhân viên kiểm nghiệm hiện trường đã đi rồi, chắc là sẽ có phát hiện.”

Còn chưa nghe Tào Á Kiệt nói hết, Tiêu Một Kỳ đã vui mừng đẩy mạnh cửa phòng họp quay trở lại, ai nấy ngớ ra, Dương Vũ Bân đứng dậy hỏi vội: “ Có tn tức gì rồi? Có phải tìm ra xe rồi không?”

“ Còn tốt hơn ạ ... Tra ra nơi ở thứ hai của Vương Thành, hắn và một nữ nhân chung sống gần một tháng, ở đây khả năng sẽ có được nhiều chứng cứ hơn, tổng đội trưởng Dương, người của tôi ở ngoài, tôi phải tới hiện trường. “ Tiêu Mộng Kỳ chủ động xin chỉ thị:

“ Đi mau, thay tôi hỏi thăm đồng chí tiền tuyến, vất vả rồi.” Dương Vũ Bân mừng lắm, rối rít xua tay:

Tiêu Mộng Kỳ quên luôn cả kính lễ, cứ thế kéo theo đám kỹ thuật viên nhốn nhao chạy đi, cả phòng nhìn nhau, giờ khó khăn nhất là xác nhận thân phận, chẳng may mà nơi ở đó chưa dọn sạch, kiếm được vân tay sợi tóc gì gì đó, vụ án này chẳng khó khăn gì nữa, nãy giờ cãi nhau thành vô nghĩa hết.

- Chúng ta tạm nghỉ thôi, để tôi bấm quẻ nhé, hôm nay là ngày lành, sẽ có tin mừng.

Hứa Bình Thu tươi cười nói với đám đông xấu hổ:

Chẳng thảo luận ra được phương hướng, manh mối nhảy ra ở chỗ chả ai ngờ tới, làm cả đám chưng hửng, lục tục rời đi, Thiệu Vạn Qua là người thực tế, hỏi hiện trường rồi dẫn Giải Băng đi.

Bình Luận (0)
Comment