Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 592 - Q5 - Chương 075: Sự Thần Kỳ Trong Điều Bình Thường. (4)

Q5 - Chương 075: Sự thần kỳ trong điều bình thường. (4) Q5 - Chương 075: Sự thần kỳ trong điều bình thường. (4)

Ngày hôm đó quả thực là ngày lành, Vương Thành để lại vô số chứng cứ, từ trong túi rác vứt ở bãi rác ngoài tiểu khu, không ngờ có bao cao su đã bắn đầy ắp, phát hiện quan trọng nhất vẫn là vân tay tên tường nhà vệ sinh. Người chỉ huy tìm chỗ đó lại là Thử Tiêu, theo hắn nói căn cứ vào chiều cao của nghi phạm, chuyên gia Thử Tiêu phán đoán, chắc chắn dùng tư thế doggy phải để lại dấu vân tay ở chỗ này .... Về sau Tiêu Mộng Kỳ hỏi chuyện Lưu Bình, quả đúng vậy, lòng thầm hô, đúng là một đôi thiên tài.

Vân tay cuối cùng khớp với kho thông tin tội phạm, tên thật người này là Vương Thành, có tiền án trộm xe, lại là một sự bất ngờ nữa, cứ tưởng nghi phạm dùng tên giả, ai ngờ hắn dùng tên thật kết hợp tư liệu giả, đây là điểm mù điều tra. Vì ngay cả trong tư liệu phá đi khắp nơi yêu cầu hiệp trợ điều tra cũng ghi là "lấy tên giả Vương Thành", đoán chừng cảnh sát địa phương đều bỏ qua người có tên thật là Vương Thành.

17 giờ, sau thời gian thích cực đẩy nhanh tiến độ, so sánh khuôn mặt đã khớp, thân phận cuối cùng được xác định. Tổng đội đặc cảnh hạ lệnh phong tỏa, bắt đầu từ lúc này bước vào giai đoạn so kè rồi. Tới xế chiều, sở trưởng Thôi, phó sở trưởng Vương dẫn không ít quan lớn tới thăm hỏi, nghe nói còn muốn cùng mọi người ăn tối.

Lãnh đạo tới từng văn phòng hỏi thăm, cảnh sát vất vả nhiều ngày phản ứng rất mạnh, kích động hưng phấn không nói thành lời. Có điều Tiêu Mộng Kỳ đi cùng đôi ngũ lãnh đạo phát hiện ra, nhân vật chính không có mặt, hơn nữa tới giờ ăn cơm cũng không thấy đâu, hỏi Thử Tiêu, hắn loanh quanh, không chịu nói ....

Lúc này Dư Tội một mình đứng ở lối vào tiểu khu Tân Hồ, tựa lưng vào tường nhìn ra đường, giống như đang đợi ai đó, y đã đợi hai tiếng rồi ...

Đợi Lật Nhã Phương, Hứa Bình Thu tuy áp chuyện này xuống, nhưng đó không phải cách thức xử lý của Dư Tội, giống như y phản cảm Lật gia dùng thế ép y, cũng phản cảm Hứa Bình Thu ép người ta.

Chuyện của bản thân sẽ tự tay mình giải quyết, từ nhỏ tới lớn Dư Tội chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, chưa bao giờ mượn tay người khác xử lý việc bản thân.

Xe tới rồi, Dư Tội bước tới vài bước, đó là chiếc Audi đỏ chót, đỗ bên cạnh y không xa, xe không tắt máy, cửa mở ra, đôi chân ngọc nuột nà, giày cao gót thủy tinh trong suốt, tiếp đó là người đẹp băng giá. Lật Nhã Phương xuống xe rồi thậm chí còn thong thả chỉnh lại váy hơi nhăn do ngồi, yểu điệu bước tới trước mặt Dư Tội, cô đi giày cao gót rất cao, cho nên đứng cao hơn y nửa cái đầu, dùng tư thái từ trên nhìn xuống nói:” Có gì thì nói ở đây đi, tôi không mời anh vào nhà đâu.”

Khi nhận được cú điện thoại này, cô cực kỳ phản cảm, không thèm để ý, nhưng tên cảnh sát dai nhách cứ gọi mãi, cô đành phải nghe máy, tuyên bố nếu cô không chịu gặp sẽ đợi trước cổng nhà. Lật Nhã Phương tránh phiền phức nên đồng ý, nhưng cô cố tình để y đợi hai tiếng.

Dư Tội chẳng có vẻ gì là giận, lãnh đạm nói: “ Vụ án cơ bản đã xác nhận, tuy chưa tìm được chứng cứ gây án, nhưng danh hiệu nghi phạm của hắn không thoát nổi đâu.”

“ Hừm.” Lật Nhã Phương hừ mũi: “ Hiểu rồi, tra ra vấn đề ở chỗ chúng tôi liền thành điều tra bình thường, sau đó có thể không cần đền bù xu nào đúng không? Anh không thấy đám cảnh sát các anh quá vô liêm sỉ à?”

Đối diện với mỹ nhân như ngọc này, Dư Tội chẳng khơi lên nổi chút tâm lý thù nhà giàu nào, còn có chút xấu hổ: “ Ý tôi không phải là thế, tôi muốn nói với cô, mau chóng triệu hồi toàn bộ xe mà Vương Thành đã bảo dưỡng trong thời gian làm ở hiệu để kiểm tra lại, hắn không thể chỉ giở trò một cái xe ... Chẳng may có vấn đề, chẳng những khách hàng đi đường dài gặp sự cố, mà ngay cả các cô cũng rắc rối không nhỏ.”

Đây là điểm mù khác của vụ án, cho dù những chiếc xe trăm vạn kia gặp sự cố, loại chuyển tổn hại danh dự như thế, sẽ tìm mọi cách che dấu, vô hình trung tiếp tay cho tội phạm.

Vô ích, thành kiến của Lật Nhã Phương đã quá sâu, không tin lời khuyến cáo của y còn khinh bỉ: “ Định lấy lòng tôi à, không cần, tôi bồi thường được, nếu chỉ có thế thì bái bai đi, tôi không cám ơn đâu.”

“ Còn nữa ... Tôi biết trong lòng cô tức giận, nếu có tiền, tôi sẽ mua cái xe đó ngay, không gây thêm rắc rối cho cô.”

Lật Nhã Phương cười dài:” Nhưng anh không có tiền vậy nên đừng nói lời vô nghĩa.”

“ Đúng.” Dư Tội gật đầu, bao nhiêu tiền gom góp được đã đem ra góp với đám anh em ở đội chống trộm cắp rồi, giờ còn ít phòng thân hoàn toàn không bõ vào đâu:

“ Ha ha ha, anh đùa tôi đấy à?”

“ Không phải thế.” Dư Tội lấy ra một cái thẻ đưa Lật Nhã Phương:” Trong này chỉ có mười vạn, đây là tiền anh em nghèo của tôi phải vay mượn khắp nơi mới có được, cô cho tôi thêm chút thời gian, tôi từ từ sẽ trả ... Tôi biết xử trưởng Hứa lấy chuyện này áp chế cô, không để cô khởi tố, kỳ thực tôi mong cô khởi tố, dù bị khai trừ, tôi không phải đền tiền cũng yên lòng, dù sao tôi không đền nổi.”

Mặc dù số tiền ít thảm thương, nhưng khiến Lật Nhã Phương lần đầu tiên nghiêm túc nhìn chàng trai này, tựa hồ đoán dụng ý của y.

Về lý luận có thể không bồi thường, bản mặt vô sỉ của đám cảnh sát, cô thấy quá nhiều rồi, Lật Nhã Phương hồ nghi:” Anh có ý gì?”

Đôi mắt hạnh chớp chớp, mang trong đó chút hoang mang, bất ngờ lẫn khó tin, định nhận lỗi sao, không đúng, đám cảnh sát thối tha này không giở trò đã là may mắn rồi, thời gian qua cô luôn đề phòng. Mèo khóc chuột, nhất định không có mục đích thuần khiết.

“ Cô đừng nghĩ nhiều, chúng ta không oán không thù, tôi biết người muốn hại chúng tôi không phải ý của cô ... Thẳng thắn mà nói, tôi cũng có trăm cách hại cô, song tôi làm thế này chỉ vì yên lòng thôi, con người tôi chẳng có gì hay ho, nhưng tôi dám làm dám chịu.” Dư Tội đưa tiền tới: “ Thẻ vừa làm, mật mã sáu số 0, cô đưa tôi cái giấy nhận tiền.”

Lật Nhã Phương nhận lấy tiền, nhìn Dư Tôi với ánh mắt hết sức quái dị, Dư Tội chỉ gật đầu một cái rồi quay về xe của mình, làm cô có loại cảm giác ung dung tiêu sái của cao phú soái có trăm tỉ trên người.

Bặm môi một lúc, Lật Nhã Phương lên xe bấm điện thoại về cửa hiệu:

“ ... Tiểu Ngũ, triệu hồi hết xe mà chúng ta duy tu bảo dưỡng thời gian qua về, đừng hỏi gì hết, cứ làm đi cho tôi, nói là bảo dưỡng miễn phí, nói với thợ, tổng kiểm tra hệ thống làm lạnh ... Cái gì, hôm qua có hai xe gặp sự cố? .... Được rồi, làm nhanh đi ...”

Cô có chút hối hận không làm chuyện này trước, hơn nữa lòng cảm giác rất phiền não, nhất là nhìn cái thẻ ngân hàng ở ghế phụ lái, lòng càng thêm phiền, đúng lúc này có điện thoại ở nhà gọi tới, cha cô muốn cô về tiếp mấy vị lãnh đạo thành phố, cô vừa nghe đã nổi nóng:” Cha, chúng ta là thương nhân thì làm chuyện thương nhân, cha đừng có suốt ngày dính líu với đám quan viên … Lúc cầm tiền thì kẻ nào cũng nhanh lắm, xảy ra chuyện thì buông tay bỏ mặc, con nói cho cha biết vụ cướp kia khả năng thực sự xảy ra vấn đề ở hiệu nhà ta đấy, đám cảnh sát mà muốn gây phiền toái với ai thì chỉ có chuẩn .... Cha nói phân cục trưởng Bình ấy à? Ông ta thì đã là gì chứ, sau lưng người kia là xử trưởng Hứa, cha, chuyện này vốn không liên quan tới chúng ta, cha nhảy vào ân oán của người ta làm gì?”

Khuyên không nổi, Lật Nhã Phương cúp máy bực mình ném luôn đi, hai cha con chia rẽ rất lớn, mỗi nhà có cái khó riêng, nhà giàu có thì cũng thế mà thôi ...

Bình Luận (0)
Comment