Ngày mùng 6 tháng 8, thành phố Ngô Ninh, tỉnh Quảng Tây.
Thành phố nhỏ phương nam bao phủ trong mưa bay li ti, khắp đường phố phiêu đãng chiếc ô đủ màu, tựa như đóa hoa nở trong mưa, cùng với những cây si già lá rộng tạo thành cảnh đẹp khiến lòng người khoan khoái, phong tình êm đềm của nước nam hoàn toàn khác với phương bắc cằn cỗi.
Số 188 đường Thanh Sơn, biển quán net Tân Thế Kỷ kẹp giữa những cửa hiệu thời trang, công nghệ trông chẳng hề đáng chú ý, có nam tử gầy gò đầu đinh, tuổi trên hai mươi đứng dưới mái hiên, khi cửa quán net vừa mở thì lách người vào.
Bên ngoài không khí mát rượi, bên trong vừa ngột ngạt lại ồn ào, người đó đặt tiền lên quầy:” Cho thuê máy.”
Phục vụ viên thấy khách hàng quen, cười:” Lâu rồi không thấy anh.”
“ Nhớ anh à?” Nam tử liếm môi, chống tay lên quầy giọng ngả ngớn:” Anh cũng nhớ em.”
“ Hay là em đặt phòng đợi anh.” Em gái phục vụ vừa gõ phím vừa cười ái muội:
“ Ok.”
“ Máy số 118 của anh đó.” Em gái chỉ chỗ, mỗi ngày đối diện với vô số lời trêu ghẹo tán tỉnh, sớm thành tinh rồi:
Nam tử kia cũng chẳng coi là thật, vẫy tay tới mày ngồi xuống, khi đợi game cập nhật bản mới nhất, thuận tay vào QQ, nhập dòng chữ :" Bảo ca, chỗ anh tình hình ra sao?"
Bên kai đang online trả lời rất nhanh :" Chẳng có gì, rảnh phát chán."
"Thế bao giờ lại đi?"
" Nghỉ một thời gian đã, sao, lại hết tiền tiêu rồi à?
"Còn chưa tiêu đây, em chỉ thấy ở nhà phát ngán, không bằng đi chơi vài vụ cho kích thích."
"Kiềm chế đi, chúng tôi ở trong bóng tối không sợ bị chú ý, nhưng cậu có tiền án, dễ xảy ra vấn đề nhất là cậu."
Vừa gõ phím, nam tử kia vừa cảnh giác nhìn quanh, quán net luôn rất loạn, một đám học sinh đang la hét chém giết như lưu manh đường phố, một đám như con nghiện, chẳng hiểu làm cái gì, lại còn có con bé béo như lợn đi ngang qua còn cười với hắn, trông phát tởm.
"Không sao, anh không tin em chả lẽ không tin trình độ của Lam gia? Em không có vấn đề gì hết."
"Đương nhiên rồi, có vấn đề còn tiêu sái được bên ngoái à?"
" Bảo ca, anh hơi nhát đấy, cách mấy nghìn km cơ mà ... À phải, đám A Phi thì sao?"
" Còn sao, chưa tiêu hết tiền thì chưa gặp được đâu."
"Không sao là tốt ... Thôi em off chơi game đây."
"Chơi đi, chả hiểu nổi, bỏ tiền thật mua đồ ảo, chơi gái như A Phi còn hơn".
Nam tử tắt QQ, điền tài khoản game, đăng nhập, Grand Theft Auto, í, chơi một lúc gặp chiếc xe đắt tiền trong game, phá khóa, đánh lửa, sau đó chuồn ... Hura, hắn đắc ý điều khiển bản phím, theo sau là đám xe cảnh sát, húc vào tường, lăn xuống cống, thật kích thích.
Chơi một cái là quên luôn khái niệm thời gian, game giống nữ nhân, tiểu biệt thắng tân hôn, chơi nhiều thì kích thích giảm dần, chuyển vài game hay chơi, khi thấy hơi đói thì tối rồi, bất tri bất giác chơi vài tiếng. Hắn vươn mình ngáp một cái, lại đăng nhập vào QQ, tìm kiếm tên, sau đó nhập hàng chữ "Giám đốc Trần, chỗ các anh có em gái mới tới không?
"Có, có hứng thú tới thử xe, tươi lắm, vừa xuống tàu hỏa."
"Thật hay giả đấy?"
"Thử thì biết ngay, chỗ chúng tôi phục vụ chỉ có hàng tươi trở lên."
"Ok, lát nữa gọi điện, chuẩn bị trước nhé"
"Không thành vấn đề."
Nam tử lại liếm mép, rời quán net, đêm nay phải kiếm chút kích thích mới qua được.
Bắt cái taxi, ăn một bữa, gọi điện liên hệ hệ với giám đốc Trần, tới nơi cung cấp em gái "tươi trở lên", ở đó có cái tên khơi gợi trí tưởng tượng.
Ba Lan Uyển.
Màn hình dừng ở một nơi đèn màu nhấp nháy.
Truy lùng tới đây tạm dựng, nơi đó không dễ vào chút nào.
Trong chiếc xe van, không gian chật chội, Lý Mân to mồm hô:” Ra rồi, game hắn yêu thích có bốn cái, mật mã QQ cũng đã dò được, tôi đăng nhập tải liên hệ hôm nay ... Xem nào, một là Bảo ca, một người giám đốc Trần.”
“ Giám đốc Trần, không cần tra.” Tào Á Kiệt bật cười:
“ Vì sao, có khả năng là đồng bọn của hắn mà.”
“ Đó là thằng chăn gà, đồng bọn gì?” Thử Tiêu nói xen vào:
Tào Á Kiệt, Du Phong cùng cười khùng khục, Lý Mân đỏ mặt, Tiêu Mộng Kỳ vỗ vai cô khen gợi: “ Làm tốt lắm, hôm nay thu hoạch rất lớn, chị có thể tra ra được phía kia không?”
“ Tra ra rồi.” Lý Mân kiêu ngạo nói: “ Ở Thâm Quyến, chi tiết hơn còn phải đợi.”
“ Đợi thêm đã, cái băng nhóm này khó bắt hơn chúng ta nghĩ, mỗi tên lại ở thành phố khác nhau ... “ Tiêu Mộng Kỳ trầm tư, chỉ sợ chúng có phương thức liên hệ đặc thù, bắt một tên, tên khác không liên lạc được chạy mất, nhưng mà bắt đồng loạt nhiều thành phố là hành động lớn, điều phối, chỉ huy, rất nhiều vấn đề: “ Còn Lam Gia, mọi người có thấy giống đầu mục không?”
“ Nghe khẩu khí có vẻ giống.”
“ Chắc là vậy.”
“ Kiếm chỗ ăn cơm đi, đói chết mất.” Bỗng nhiên có tiếng nói chẳng liên quan gì chen vào, hiển nhiên là Thử Tiêu, hắn phụ trách lái xe, ở thành phố xa lạ, lái xe không phải dễ, đi theo hệ thống dẫn đường, mua đường oan uổng không ít:
“ Được, chúng ta ăn trước, tối nay để bên thực địa phụ trách giám sát, thả lỏng chút đi.” Tiêu Mộng Kỳ cầm điện thoại lên, an bài đội viên ở chiếc xe phía sau:
“ Không cần giám sát cho mệt, không tới trưa mai, hắn không bò dậy nổi.
Dư Tội thuận miệng nói một câu:”
Lý Mân mang khí chất nữ vương quen lãnh đạo, nên Dư Tội dần mơ hồ thành người tiếng nói nhất tiểu tổ khiến bà chị này không phục: “ Nói như thể cậu là nghi phạm vậy.”
“ Chả liên quan gì, nam nhân nào mò vào chỗ đấy thì cũng thế mà thôi.”
Câu này làm mấy tên khác cười rộ lên, Lý Mân mắng mỏ cả đám càng ngày càng không ra gì.
Tiêu Mộng Kỳ chỉ cười, trừ vụ án, cô không phát ngôn bất kỳ điều gì khác, tiếp xúc một thời gian cô cũng quen với không khí này.
Trước khi tới nhà hàng là quãng thời gian tán gẫu, lúc này không làm nhiệm vụ nữa, cuối cùng đã có thể mở cửa sổ ra, cảm thụ không khí tươi mát sau cơn mưa.
Vụ án tiến hành vào giai đoạn thực chất, cái tiểu tổ chi viện ghép bừa lại này đã tỏa ra ánh sáng lạ giữa tổ chuyên án đông đảo tinh anh, từ xe gây án, điểm trú chân của nghi phạm, khôi phục hình ảnh ba nghi phạm, đều từ họ mà ra, mà lực lượng thực địa chỉ tìm được xe gây án bị xẻ thành đống sắt vụn. Khi tổ chuyên án thảo luận tiểu tổ phái đi ngoài tỉnh, trọng trách tiên phong lại đặt lên người họ, Tiêu Mộng Kỳ nhớ lại hai tuần bận rộn cảm giác như trong mơ, chớp mắt một cái cô đã dẫn người tới thành phố Ngô Ninh cách cả ngàn dặm.
“ Dư Nhi, trước kia cậu vượt tỉnh phá án chưa?” Du Phong biết Dư Tội có kinh nghiệm phong phú nhất nhóm:
“ Rồi, không chỉ một lần.” Dư Tội gật đầu:
“ Vậy làm thế nào? Chúng ta ở đây gần như cô quân tác chiến.” Tào Á Kiệt hỏi tiếp, ở nơi này bọn họ làm cái gì cũng len lén lút lút, chẳng giống phá án mà như gây án:
“ Theo thông lệ, chưa tới thời khắc bắt người thì không thể thông báo cho cảnh sát đương địa, sơ xảy một chút thôi là đi không công ngay.”
“ Nhưng lực lượng chúng ta không đủ.” Lý Mân hôm nay còn đóng giả khách hàng vào quán net chơi, chỉ thế thôi mà cô cũng thấy rất kích thích, hận không thể ngay lập tức xông tới bắt nghi phạm về quy án:” Để lâu đêm dài lắm mộng, cứ bắt lấy thẩm vấn, sợ gì không ra kẻ khác.”
“ Loại chuyện này thanh thế càng lớn càng hỏng thôi, đừng nóng vội, giờ hắn chưa ý thức được mình đã lộ, chúng ta kiên nhẫn theo vài ngày, sẽ tìm được nhiều thứ hơn cả thẩm vấn đấy.”
Mỗi khi có người có nghi vấn, Dư Tội luôn có thể giải quyết đâu vào đó, Lý Mân tự nhận không bằng, hơn nữa mấy ngày ở Ngô Ninh, bất kể dạo phố, đi quán bar, hay khu đèn đỏ như vừa rồi, Dư Tội chẳng khác gì hướng dẫn viên, dẫn dắt mọi người moi ra bảy tám phần cái băng nhóm này.