Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 594 - Q5 - Chương 077: Truy Tung Ngàn Dặm. (2)

Q5 - Chương 077: Truy tung ngàn dặm. (2) Q5 - Chương 077: Truy tung ngàn dặm. (2)

“ Ở đây đi, ăn thử thịt vịt phương nam, các anh em, thấy thế nào?”

À còn cái tên béo này nữa, tìm đường thì hỏng bét, tìm quán ăn thì tới chỗ nào chuẩn chỗ đó, đảm bảo là đồ ngon giá rẻ. Đỗ xe lại, cả nhóm nối nhau vào, gọi phòng bao, lúc này kết thúc một ngày làm việc, thoải mái tận hưởng bữa cơm được rồi.

Vừa mới ngồi xuống thì Tiêu Mộng Kỳ có điện thoại, cô cáo từ ra ngoài, là điện thoại của Duẫn Nam Phi, một trong số người xếp hàng theo đuổi cô, trong điện thoại lại hỏi đang ở đâu, sống thế nào, không bệnh chứ, mỗi lần đều quan tâm những thứ đó chỉ khiến cô thấy phiền.

Người này kỳ thực không tệ, nhưng có một điểm cô không chấp nhận được chủ nghĩa nam tử quá mạnh, hai người chưa là cái gì đã thích kiểm soát cô, đối với cô gái cá tính mạnh như Tiêu Mộng Kỳ tất nhiên không chấp nhận:” Nam Phi, anh đừng lằng nhằng nữa được không? Tôi cần anh quản à, anh lại không biết tôi đi chấp hành nhiệm vụ, anh hỏi mấy thứ đó có nghĩa lý gì không?”

Rồi cúp máy luôn.

Duẫn Nam Phi đứng ở chỗ rẽ của phòng hội nghị gọi điện thoại, bị bên kia phũ phàng, lòng rất không thoải mái, ngượng cùng thu điện thoại lại, thấy hai vị tổng đội trưởng và chính ủy tới, vội chạy về phòng hội nghị.

Lần này đội hình cốt tinh không cốt đa, Giải Băng của đại đội hai, Duẫn Nam Phi của đặc cảnh, Triệu Hạ của ban hình sự thành phố, còn các tổ trưởng kỹ thuật, Dương Vũ Bân nhìn quét một lượt:” ... Tiểu tổ tiên phong chúng ta phái đi mấy ngày trước thu được hiệu quả rõ ràng, điều tra ra mấy tên cướp liên lạc với nghi phạm, đợt hai sẽ có ba tổ, mỗi tổ bốn người. Nhiệm vụ của các đồng chí tới đương địa độc lập triển khai công tác, báo cáo trực tiếp về nhà, chỉ khi thời cơ bắt giữ chín muồi mới thông báo địa phương hiệp trợ. Trước đó nhiệm vụ của các đồng chí là làm rõ thân phận, nơi ở, gia đình, đặc biệt là tài sản của chúng, làm càng rõ càng tốt ... Các tổ nghe lệnh.”

Toàn thể lập tức đứng dậy.

“ Giải Băng, đồng chí dẫn tổ tới Thâm Quyến, truy bắt kẻ có tên Bảo ca.”

“ Vâng.” Giải Băng thẳng người kính lễ:

“ Duẫn Nam Phi, đồng chí tới Bắc Hải, truy bắt kẻ tên A Phi.”

“ Vâng.” Truy bắt chính là sở trường giúp Duẫn Nam Phi lừng danh trong ngoài tỉnh:

“ Triệu Hạ, đồng chí tới Quảng Châu, mục tiêu là Lam gia.”

“ Vâng.”

“ Tôi nhắc lại một lần nữa, hiện giờ chúng ta còn chưa có tin tức chính xác hơn, mọi người nhất định phải giữ sự cảnh giác cao độ, đây là băng nhóm có kỹ năng chống điều tra rất cao, không có mệnh lệnh ở nhà, không được phép có bất kỳ hành vi nào làm bứt dây động rừng.”

“ Vâng.”

“ Chuẩn bị đi, 0 giờ đêm nay xuất phát, quy củ cũ, chuyện phải làm thì làm cả đi, bỏ lại hết gánh nặng, hành trang gọn nhẹ lên đường.”

“ Vâng.”

Buổi động viên ngắn gọn, mệnh lệnh đưa xuống, một đám người rời đi, tiếp nhận trang bị, cáo biệt người thân, tranh thủ thời gian xử lý xong việc riêng. Dương Vũ Bân và Hứa Bình Thu rời phòng hội nghị, an bài chính ủy đi thăm hỏi mọi người, có chuyện gia đình cần làm giúp thì làm giúp.

“ Lão Hứa, không nhìn ra anh có lòng thế đấy.” Dương Vũ Bân chê Hứa Bình Thu rườm rà:

“ Đó gọi là quan tâm, chẳng may trong nhà có chuyện, ảnh hưởng tới tâm tình, công tác không tốt được, đi vài nghìn km, lại chẳng biết khi nào mới về.” Hứa Bình Thu nhìn đám người hừng hực khí thế làm ông có cảm giác bảo đao đã già:

“ Đó là công tác, ai dám làm không tốt ...” Dương Vũ Bân lúc này rất tự tin, tốc độ phá án đang đẩy mạnh ngoài dự liệu của ông ta, kỳ vọng ngày một lớn:” Chuyến này thế nào cũng phải có biểu dương từ bộ.”

“ Đừng lạc quan sớm, vụ này khó nhổ bật gốc được, từ liên lạc của Vương Thành có thể thấy được, bọn chúng phân tán như vậy, không bắt trọn ổ được đâu.” Hứa Bình Thu lắc đầu:

“ Sao tôi không thấy.”

“ Thế nên mới nói ông không có não. Vì sao hắn chỉ liên lạc với Bảo ca?” Hứa Bình Thu hỏi xong tự giải thích luôn: “ Đây gọi là liên lạc đơn tuyến, thủ pháp thường dùng của băng nhóm cỏ tổ chức chặt chẽ, anh bắt một tên chỉ có thể kéo ra được một tên, chỉ cần sơ xảy một chút là thành nồi cơm sống ngay. Khi đó khả năng chứng cứ không đủ, không thể định tội, nhất là loại vụ án mà chứng cứ đã bị tiêu hủy thế này.”

“ Anh nói cũng phải, đám người này thật tà. “ Dương Vũ Bân giảm hưng phấn xuống, cẩn thận nói:” Lão Hứa, dựa hết vào anh đấy, bắt người là sở trường của chúng tôi, song chỉnh người thì phải dựa vào các anh hết.”

“ Ha ha ha, đúng thế thật, tôi chỉ sợ không tìm ra chúng thôi, tôi ra rồi thì sẽ có cách ...”

Hứa Bình Thu nhìn đội viên sắp xuất phát, ông ta không còn nhớ bao lần phái người rời tỉnh phá án, có người vinh quang trở về, có người mang theo hai bàn tay trắng, nhưng lần này ông ta hoàn toàn tự tin, đem so với vụ án Quảng Châu năm nào thì vụ án này giống trò chơi trẻ con thôi:

Tổng đổi phái ba tiểu tố tới Thâm Cảng, Quảng Châu, Bắc Hải.

Người liên lạc, phương thức liên lạc, nội dung hiệp trợ, tất cả hiển thị trên di động của Tiêu Mộng Kỳ.

Xem tới đó cô đứng dậy rời phòng, tiểu tổ trọ tại khách sạn Ngô Ninh, cô và Lý Mân một phòng, có điều lúc này Lý Mân bị đám người kia kéo đi đánh bài, cô gõ cửa phòng Sử Thanh Hoài, không có ai hết.

Gõ cửa phòng Du Phong và Tào Á Kiệt, cũng không có người.

Rồi, chắc chắn là tới chỗ Thử Tiêu, lại đi qua hai gian, nghe thấy tiếng la hét bên trong, gõ cửa đi vào, thuận tay đem thông báo của tổng đội đưa Sử Thanh Hoài, nhìn Lý Mân, Tào Á Kiệt, Thử Tiêu, Du Phong đang chơi đấu địa chủ.

Sử Thanh Hoài xem xong trả lại:” Sao cô không chơi?”

“ Trò này tôi kém lắm, phải rồi Dư Tội đâu?”

“ Chắc là ra ngoài hít thở không khí rồi.” Sử Thanh Hoài không rõ lắm:

“ Để tôi đi tìm cậu ấy.”

“ Mộng Kỳ, mai an bài thế nào?”

“ Nói sau đi.”

Nhìn cô vội vàng rời đi, Sử Thanh Hoài ngượng ngùng lẫn thất vọng, bây giờ ở tiểu tổ này, lãnh đạo bên trên thừa nhận là Tiêu Mộng Kỳ, còn lãnh đạo mà đội viên tán đồng là Dư Tội, hắn cảm giác như bị gạt ra lề, không thấy vị trí của mình.

Nhưng dù khó cũng phải làm tiếp, không ai để ý hắn lặng lẽ chuẩn bị nước, hoa quả cho đám người đánh bài.

Tiêu Mộng Kỳ xuống lầu, tới cửa siêu thị nhỏ bên cạnh, nhưng không tìm thấy Dư Tội, gọi điện thoại liên hệ, không ngờ y ở cổng khách sạn, cô quay về nhìn thấy dưới màn đêm, Dư Tội đang dựa vào hàng rào sắt nhìn cây si cổ thụ, trêu: “ Này, có phải đây là nhìn sao 45 độ trong truyền thuyết không đấy?”

“ Nghệ sĩ quá, thực tế cách gọi của người thô tục là ăn no uể oải, đói thì ngây người thôi.” Dư Tội cười trả lời câu nói đùa của Tiêu Mộng Kỳ:

“ Sao anh cứ hạ thấp mình như thế?” Tiêu Mộng Kỳ lấy làm lạ, ai cũng thích dát vàng lên mặt, chàng trai này như chỉ sợ người ta khen mình:

“ Không hề, vì chúng tôi chính là người thô tục thực sự, câu nên hỏi ở đây là, vì sao cô lại cứ thích tới sán tới chỗ đám người thô tục chúng tôi.” Dư Tội đưa mắt nhìn có chút trêu ghẹo:

Tiêu Mộng Kỳ nhẹ nhàng hóa giải: “ Vì thứ nghệ sĩ quá không phù hợp với nghề nghiệp của chúng ta.”

Hai người nhìn nhau cười, nhìn ra được Dư Tội chẳng ngông nghênh thiếu suy nghĩ như vậy, mà còn là anh chàng thích suy tư, cách thể hiện ra không tốt lắm thôi, nếu quen rồi thì ở cạnh Dư Tội rất thoài mái, không cần phải giữ ý tứ gì, đó mới là lý do thực sự cô thích trò chuyện với Dư Tội, chỉ là cô sẽ không để y đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment