“ Chị không có tinh thần quyên mình vì sự nghiệp gì cả ... Nào anh Tào, chụp ngực Thử Tiêu, Du Phong giúp một tay.”
Dư Tội chỉ huy hai người kia kéo Thử Tiêu dậy, cởi áo ngoài, úi dời, mắt sáng lên, thật phì nhiêu, nếu không nhìn vị trí khác chỉ nhìn ngực thì đúng là không tệ, trắng kìa, mịn kìa đúng là huấn luyện thất bại. Lão Tào chạy vào phòng tắm, lấy khăn tắm ra quấn quanh ngực một vòng, Thử Tiêu cuống lên:” Này, này, các người đói khát tới mức dùng tôi phát tiết à?”
Tách một tấm, Dư Tội mắt tỏa sáng:” Móa, như ẩn như hiện, đúng là hung khí nhân gian.”
Lý Mân nhìn một cái cười không khép miệng lại được, kết nối điện thoại với laptop, thêm vài hiệu ứng hình ảnh, gửi đi.
“ Nếu nghi phạm bị ngực Thử Tiêu câu được thì bi thương.” Du Phong cười sắp mỏi quai hàm:
Lý Mân la lên:” Hỏng rồi, hỏng rồi, hắn mê ngực của Thử Tiêu rồi, nhất định muốn chat video.”
Thế này thì hết cách rồi, Dư Tội giục: “ Mau mau, gọi Tiêu Mộng Kỳ tới đây.”
Mấy người kia sững sờ, ai mà dám chứ.
“ Ê, để tôi đi cho.” Thử Tiêu nghe loại chuyện này bò dậy, chạy đi gọi người, cứ như sợ người ta tranh mất:
"Nương tử, còn ở đấy không?" Đợi một lúc không thấy bên kia trả lời, Vương Thành sốt ruột gõ hàng chữ, hắn hối hận, xin video chat sớm quá rồi, nhưng mà hắn rất muốn, rất muốn, lại thấy không phải quá nhanh, nữ nhân lang thang trên mạng thường đều là buồn chán, trống rỗng và cô đơn, qua lại vài câu, cởi quần áo chiêu đãi một phen cũng có khả năng.
Bà chị này làm marketing, phải tán tỉnh ra sao? Hẹn ăn cơm à, tầm thường quá, đi bar, thế thì người ta chưa chắc đã đi ... À phải, bán Amway, hắn tìm hiểu tin trên mạng, ừm, hoạt động kiểu đa cấp, có vẻ tấn công được.
Vì thế hắn nhanh chóng nhập hàng chữ " Nương tử ... Tôi kinh doanh linh kiện xe hơi, khách hàng rất nhiều, hay là giới thiệu vài khách hàng cho em."
Í, hiệu quả luôn "Được, đại lý Amway Ngô Ninh chúng tôi tối nay có buổi gặp mặt khách hàng, nếu anh hứng thú có thể đến.”
Vương Thành suýt nhảy cẫng lên, gõ phím với tốc độ cực nhanh:" Nhưng tôi không biết em", rồi lại gửi yêu cầu chat video.
Nhất định phải xem, phải xem, lòng hắn như bị mèo cào.
Ai ngờ, tinh, yêu cầu được chấp nhận, tim hắn vọt lên cổ, màn hình video nhảy ra, xuất hiện nữ nhân ăn mặc thoải mái, có vẻ vừa tắm xong, đang ở trong phòng khách sạn vẫy tay "hi". Phong tình đó tựa thiếu nữ hoài xuân, tựa như em gái động dục, khiến Vương Thành líu hết lưỡi, không đáp lại nổi.
"Đáng ghét, nhìn gì mà nhìn ngây ra thế?"
"Em thật đẹp, tôi nhìn một cái mất cả hồn vía rồi."
"Đáng ghét, không cho nhìn nữa ... Nói rồi nhé, nhất định phải tới đấy, hiện giờ mạng lưới tiêu thụ của chúng tôi ở Ngô Ninh triển khai rất chậm." Đối phương tắt video đi.
"Chuyện nhỏ, tôi làm nhân viên tiêu thụ cho em cũng được." Vương Thành vội vàng hỏi địa chỉ, nghe nói là khách sạn Ngô Ninh, lại có xe công ty tới đón, Vương Thành rời chỗ, vừa hú hét vừa lắc mông ăn mừng thắng lại...
“ Xong rồi, mau mau dán cái ký hiệu của Amway chuẩn bị đi đón hắn.” Dư Tội cũng reo lên:
Mọi người còn đang bận ăn mừng, kỹ thuật của Du Phong, giọng nói của Lý Mân, ngực của Thử Tiêu và khuôn mặt của Tiêu Mộng Kỳ đã làm đối phương thần hồn điên đảo.
Tiêu Mộng Kỳ nhìn Thử Tiêu vẫn quấn khăn tắm, rồi Lý Mân thi thoảng lại giả giọng nói vài câu gợi cảm khiến cả đám cười rũ rượi, cứ có cảm giác hoang đường:” Được rồi, được rồi, mọi người, chuẩn bị đi.”
Thêm một tiếng nữa, Lý Mân gọi điện thoại trêu ghẹo một lúc, giờ cô nhập vai lắm rồi, báo có xe công ty tới, hắn không đề phòng gì cả, báo ngay địa chỉ.
Địa chỉ trước trung tâm Hoa Vũ, theo nhân viên thực địa báo cáo, tên này vì tham gia hội nghị khách hàng nên chuyên môn tới trung mua sắm, mua một bộ vest, từ đầu tới cuối mới tinh, đang nhẩm nhổm đợi "Hãn Phỉ Nương" tới đón.
Xe dừng lại, Tiêu Mộng Kỳ bước xuống, nhìn Vương Thành trong bộ vest mà ghi, có vẻ hài lòng lắm, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn một lúc:” Anh là Vô Ảnh Hiệp à? Đẹp trai đấy.”
“ Hãn Phỉ Nương, em còn đẹp hơn cả trong ảnh.” Vương Thành nín thở nhìn Hãn Phỉ Nương chỉ mặc quần tây sơ mi trắng mà đẹp hơn tiên nữ trên trời, trái tim rộn ràng như chàng trai mới biết yêu:
“ Cám ơn anh ủng hộ công ty chúng tôi, xin mời, tôi sẽ giới thiệu đại lý của chúng tôi ở địa phương cho anh, nếu có kênh tiêu thụ, anh sẽ kiếm lớn.” Tiêu Mộng Kỳ mời Vương Thành lên chiếc xe thương vụ dán biển Amway:
Vương Thành không chút nghi ngờ, đến khi thò đầu vào xe, hắn nhìn thấy mấy cái đầu liền cảm giác được nguy hiểm, song muộn rồi Tiêu Mộng Kỳ thúc gối lên, không kịp kêu tiếng nào đã thấy mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Xung quanh vẫn người qua kẻ lại, chẳng ai để ý chiếc xe kia vừa xảy ra chuyện gì, xe khởi động lái ra ngoại thành ...
…….
Trong bóng tối có âm thanh khe khẽ đều đặn, rồi tiếng xột xoạt trở mình, nhưng hình như bị trói rồi, không xoay được, kéo căng trên giường.
Tách khẽ một tiếng, đèn sáng lên, dưới ánh đèn tù mù có hai bóng người đeo khẩu trang, áo trắng, như ở bệnh viện.
Vương Thành gian nan mở mắt, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng, hắn nhớ vừa mua một bộ vest, chuẩn bị đi tham gia tiệc gặp mặt khách hàng của "Hãn Phỉ Nương", nhớ khuôn mặt tuyệt mỹ làm hắn ngây ngất, sau đó vừa lên xe rồi không thấy nữa.
A, đúng rồi, khi đó rất kỳ quái, rõ ràng là thấy giọng nói không giống như nghe qua điện thoại, nhưng đầu óc hắn khi đó mê muội bởi vẻ đẹp kia rồi, nên vẫn lên xe.
Hỏng, trúng chiêu rồi, hắn lập tức tỉnh ngay, trong đầu xẹt qua mấy loại suy đoán, bắt cóc, tổng tiền, bẫy tình, cùng cướp tiền, vùng vẫy, tay bị cố định, quay đầu, cổ cũng bị cố định, mồm bị buộc giẻ, ngẩng đầu chỉ nhìn được mấy mét trên cao, nhận ra mình trần truồng nằm trên giường giống kiểu giường bệnh viện.
Là đồng nghiệp, quả này cướp sạch rồi, cả quần sịp cũng chả còn.
Không đúng, có chút quỷ dị, hai tên béo gầy kia không thèm để ý tới hắn, một tên thì đang đếm dao phẫu thuật, một tên thì cắm ống truyền dịch, không gian nhỏ này bị quây màn xung quanh, hắn liền nghĩ tới một kết quả tồi tệ nhất, toàn thân run lên.
“ Chuẩn bị xong chưa?” Tên béo hỏi, giọng trầm truyền qua khẩu trang nghe hết sức đáng sợ, tay cầm cái cốc, bên trong có cơ quan nội tạng gì đó:
“ Xong rồi, gây mê toàn thân đi, cái cơ thể sống này không tệ, rất khỏe mạnh.” Tên gầy giọng rất vô cảm, kéo từ dưới giường ra một cái khay, chứa đầy dụng cụ phẫu thuật:
Vương Thành sợ tới toàn thân đông cứng, hắn ra sức vùng vẫy, miệng kêu ú ớ, nước mắt chảy ròng ròng.
Tên béo rốt cuộc đã chú ý tới hắn, nói nhỏ: “ Hình như không phải hắn tự nguyện đâu.”
“ Đi đâu tìm lắm người tự nguyện thế, còn chẳng phải người ở dưới giở trò, chẳng biết lừa ở đâu.” Tên gầy nói kiểu rất vô nhân tính:” Làm cho xong đi.”
Tên béo còn có lòng trắc ẩn, chép miệng một cái cúi xuống:” Này chàng trai, đừng trách chúng tôi, chỉ lấy của cậu một quả thận thôi, xong việc rồi sẽ trả cậu 2 vạn, chúng tôi nói lời giữ lời ... Đừng sợ, không có cảm giác gì đâu, loáng cái là xong.”
Vương Thành nước mắt ngắn dài nhìn trên giá đã bày bốn năm hũ thủy tinh đựng mấy thứ giống nội tạng, thì ra đó là thận, hắn giãy dụa liên tục, may quá, cái giẻ buộc miệng lỏng ra rồi, hắn lấy hết sức hét lên:” Khoan khoan ... Đừng lấy thận của tôi, tôi có tiền, tôi sẽ cho các anh tiền.”
“ Cậu có cho tiền thì chúng tôi cũng không mạo hiểm đâu, chàng trai, chấp nhận số mệnh đi, chúng tôi chỉ muốn thận của cậu, không cần mạng đâu.” Tên gầy chẳng động lòng:
“ Không, không, đừng, tôi có nhiều tiền lắm, ở ngay trên người, trong, trong thẻ ấy ... Không phải tên tôi ... Cho các anh mật mã ... Rút lúc nào cũng được.” Vương Thành khó khăn lắm mới nói hết được, lấy thận chẳng bằng lấy mạng cho rồi, mắt nhìn chằm chằm tên béo: “ Thật đấy.”