Kétttt, chiếc xe điên ôm cua cách rào chắn chỉ 10 cm, làm Dư Tội nhắm tịt mắt lại, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh va chạm kinh hoàng.
Vậy mà không có di diễn ra, chiếc xe vẫn phóng ầm ầm trong con ngõ nhỏ vừa vặn chỉ đủ một cái xe đi qua, tiếng chửi bới liền hồi. Đột nhiên lại phanh gấp, vừa vặn tránh được chiếc xe cảnh sát vừa phóng qua đầu ngõ. Lúc này ở nhà chắc là bắt đầu tìm kiếm bọn họ rồi, tiếng còi cảnh sát vang khắp nơi ...
Mỹ nữ này lái xe rất điên, không biết có phải là do tâm trạng kích thích không, xe cứ như thế lúc chồm lên như thú dữ, lúc phanh gấp như lên cơn động kinh, rẽ trái quẹo phải. Dư Tội đang nghĩ mỹ nữ này đi bừa, không ngờ chiếc tới bãi đỗ xe ngầm dừng lại.
Một màn kinh tâm động phách thế là kết thúc, đánh nhau thì Dư Tội không sợ, nhưng con bà nó, bỏ mạng trên cái xe thì quá oan. Xe dừng lại một cái chuyện đầu tiên Dư Tội làm móc túi, màn hình đen xì, xong rồi cái di động rẻ tiền không có tính năng kháng nước của y vứt rồi.
Em gái này không phải vừa đâu, lâm nguy không loạn, tưởng chạy bừa mà có tính toán lắm. Chỉ mình là ngu, tự dưng xen vào đấu tranh của đám XHĐ, giờ XHĐ tuyển mỹ nữ cũng hung chả kém ai, thôi xong việc rồi, tránh thì hơn, Dư Tội mở cửa xuống xe.
“ Anh đi đâu?” Cô gái yếu ớt hỏi:
“ Về nhà.”
“ Giúp giúp tôi với ... Tôi cho anh tiền ...” Cô gái ngồi tại chỗ, mặt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí sức lực nhấc tay lên cũng không có, chả hiểu sao vừa rồi lái xe hay thế:
“ Tôi giúp cô sao đây ... Cô mau đi bệnh viện đi ... Hai là tôi gọi cấp cứu cho cô ... Mỹ nữ, tôi chỉ là người làm công thôi, không muốn xen vào chuyện mấy người.” Dư Tội ngập ngừng, có chút không đành lòng, lại không muốn liên quan nữa:
Cô gái dùng vai đẩy cửa, vất vả xuống xe, có vẻ quen thuộc nơi này lắm, bấm chìa khóa trong tay, có một chiếc xe nhá đèn, dựa vào cửa nói: “ Lái xe lại đấy.”
Dư Tội xoay người bỏ đi, đi được một đoạn không nghe thấy đằng sau có động tĩnh gì, quay đầu chỉ thấy nữ nhân kia từ từ trượt xuống, rối rít chạy về sờ mũi: “ Này, cô đừng chết.”
“ Chưa chết, đã làm anh hùng thì làm tới cùng đi ...” Cô gái mỉm cười, giọng gần như không nghe thấy: “ Tôi cho anh tiền ..”
“ Không phải vấn đề tiền, cô mà chết thì tôi cũng khó ăn nói ...” Dư Tội nói tới đó thì nữ nhân ngoẹo đầu sang, ngất xỉu, hết cách rồi, đỡ dậy xem vết thương sau lưng, đã dùng khăn lau xe buộc lại, song vẫn bị máu nhuộm đỏ, cẩn thận bê lên đặt vào ghế sau, lái xe khỏi bãi đỗ xe ngầm mới nhớ ra một chuyện, suýt nữa cắn phải lưỡi:
Thử Tiêu còn ở trong cái xe kia.
“ Nhìn cái gì, đi tiếp đi, mở dẫn được tìm bác sĩ Lưu ...” Cô gái ở ghế sau nói:
“ Hả, cô không ngất à?” Dư Tội giật mình:
“ Không giả vờ làm sao anh hạ quyết tâm được ... Cám ơn, anh là người tốt.”
Người tốt?
Hình như chưa ai nói với mình như vậy, từ bé tới lớn toàn chửi bới, cả bạn bè bên cạnh cũng xưng hô với y bằng những cái tên chẳng hay ho gì. Chép miệng một cái, thôi, hôm nay lão tử làm anh hùng tới cùng, mở dẫn đường, trước khi đi ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, cô gái đã nằm hẳn xuống ghế, một tay buông thõng, cái khăn lau xe tuột ra, để lộ cả mảng da ngực, chỗ đáng lẽ khiến người ta thấy dụ hoặc lúc này chỉ có một màu máu đỏ kinh khiếp.
Lần này ngất thật rồi, một người cận kề cái chết thê lương làm sao, Dư Tội lẩm bẩm một câu "đừng chết nhé cô em", sau đó tăng tốc, liên tục vượt mấy đèn đỏ ...
40 phút sau đoàn người Tiêu Mộng Kỳ mời tìm tới được bãi đỗ xe ngầm dưới đường Thâm Nam, tín hiệu vẫn phát ra từ đây, mấy người chạy xuống bãi đỗ xe tối tăm, thấy cái xe bị vứt bỏ, không thấy người. Tiêu Mộng Kỳ bấm số, nghe tháy tiếng chuông điện thoại, hai đặc cảnh cậy cốp sau, cuối cùng tìm ra nguồn phát tín hiệu, Tiêu Ca thở như trâu, toàn thân ướt đẫm: “ Mọi người tới muộn chút nữa thì, thì tôi chết ngạt.”
Tiêu Mộng Kỳ kéo hắn ra:” Sao anh ở đây, Dư Tội đâu?”
Sử Thanh Hoài cũng hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thôi chết, chỉ lo trốn, chả biết xảy ra chuyện gì, Tiêu ca há mồm không nói được một câu.
“ Tôi hiểu rồi, anh trốn vào xe, bị người ta đưa tới đây, không biết gì cả đúng không?” Nhìn cái mặt của Thử Tiêu, Tiêu Mộng Kỳ không khó đoán chuyện xảy ra:
Thử Tiêu rùng mình: “Không chạy thì sao, chúng có mấy chục người, không trốn thì sao, mọi người mắng tôi là tiện nhân cũng được, tôi không phải siêu nhân, tôi còn cách nào?”
“ Thu đội, rời hiện trường.” Tiêu Mộng Kỳ đi luôn không quay đầu lại, lúc này chưa thể tiếp xúc với cảnh sát địa phương:
Bọn họ đi chưa lâu thì có xe cảnh sát đuổi tới, nhưng tới nơi thì chỉ còn lại vũng máu.
………………. …………….
Đã ba ngày trôi qua, vụ án cầm hung khí cướp hiệu sửa xe không có gì tiến triển, Dư Tội và nữ nhân thần bí cùng biến mất, hiện cảnh sát địa phương cũng đang tìm kiếm bọn họ, tạm thời không tung tích. Hai người bị chém trọng thương nằm viện thì dứt khoát nói, trên xe của họ không có nữ nhân nào hết.
Chuyện kỳ quặc trong đó chưa có lời giải đã đành, tổ hành động chẳng những không bắt được người lại còn mất luôn người mình mới là trò cười cho thiên hạ, ba ngày tìm không ra tung tích, sĩ khí về 0.
“ Sao lại biến mất chứ?”
Tào Á Kiệt điều tra ngược camera giám sát, xem không dưới mười lần, hắn có thể nói vanh vách tuyền đường, từ bãi đỗ xe them theo đường Thâm Nam đi về hướng tây, qua 14 ngã tư, dừng ở gần vườn thực vật, tới đó rời khỏi phạm vi giám sát, xe và người đều không thấy đâu nữa.
“ Không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó cùng mỹ nhân tư bôn chứ?” Du Phong thấy Dư Tội dám làm chuyện này lắm:
“ Lý luận thì có thể, thực tế thì không.” Lý Mân nhìn chằm chằm vào màn hình: “ Đừng nói mỹ nữ, ma nó cũng chẳng thèm tư bôn với loại như thế.”
Còn gì nữa, không tiền không nhà, không phẩm hạnh, tuyệt đối không phải lo có mỹ nữ cùng Dư Tội tư bôn.
Câu nói đùa này chẳng được hưởng ứng, ba ngày qua tra tất cả người liên quan tới Duẫn Thiên Bảo rồi, vẫn vô ích.
“ Khó tìm lắm.” Thử Tiêu ngồi lý trong phòng chỉ huy, vì chui vào cốp xe không dám ra nên tiếp nhận vô số ánh mắt khinh bỉ:
“ Là sao?” Tào Á Kiệt hỏi:
“ Ai đi vào hắc đạo cũng để lại đường lui cho mình, có hai tầng ý nghĩa, một là về quan hệ, vào lúc quan trọng sẽ có người giúp được mình. Hai là lúc nguy cấp có thể rút lui trong thời gian ngắn nhất tới chỗ an toàn.” Thử Tiêu biết mấy thứ này khi tán phét với Mã Bằng, thấy không ai tin, nhấn mạnh: “ Nữ nhân đó rõ ràng không tầm thường, bao nhiêu người tới chém cô ta như thế chắc chắn là nhân vật quan trọng trong hắc đạo, một khi rút lui, không để chúng ta tìm đâu.”
Điều ấy đồng nghĩa với Dư Tội cùng biến mất cũng không dễ tìm.
“ Cậu qua một bên ... Cậu không có tư cách phát ngôn, vào lúc quan trọng bỏ lại đồng đội, trốn một mình.” Lý Mân thực sự không cách nào đồng cảm với Thử Tiêu được:
Thử Tiêu không thèm để ý tới họ nữa, lúc đó còn cách nào khác chứ, giờ hay rồi, hắn bị cấm túc ở nơi cư trú, không cho ra ngoài nữa, oan ức không biết tỏ cùng ai.