Tiếng va chạm lớn khiến thợ trong hiệu sửa xe giật mình, bất giác dừng công việc, ông chủ Mã thấy tấm biển bị lệch, tức giận chạy ra chửi :” Con mẹ chúng mày, không đền ông cho biết mặt …”
Lời còn chưa chửi hết thì thấy lái xe máu me be bét, ông chủ Mã sợ nhũn chân, vừa rồi không chửi đã chẳng sao, chửi một cái thế rồi có hai người chạy về phía mình. Đáng đời lắm, tham cơ, ai bảo các cửa hiệu khác người ta đóng cửa hết rồi, đang không biết chạy đâu thì có người ra chửi bới, khác nào dẫn đường. Theo sau một đám dùng dao, ông chủ Mã hai chân không nghe chỉ huy nữa, quần róc rách nước chảy ra, mồm mở ra khép vào không nói lên lời.
“ Giải tán ... Ai không liên quan xéo, nhanh, tao đếm một tời ba, một … .” Một tên lưu manh chạy qua ông chủ Mã, thuận chân đá một phát, cầm dao chĩa về phía đám thợ hô lớn: “Hai …”
Đám công nhân không cần biết chuyện gì xảy ra, vứt hết dụng cụ men theo chân tường mà trốn. Dư Tội và Thử Tiêu đang rửa xe ngoài sân, chưa rõ chuyện gì, chỉ thấy người nam bị đánh trúng chân kêu đau đớn ngã xuống, sau đó bọn lưu manh lao vào đánh đập, tiếng kêu la tức thì không còn giống tiếng người nữa.
Bọn họ cũng không lo chuyện này liên quan gì tới mình, nếu bị bại lộ, đối phương lặng lẽ tiếp cận dí dao sau lưng bắt đi theo là xong rồi, căn bản không cần làm to thế này.
Gặp phải chuyện trời ơi đất hỡi rồi.
“ Dư Nhi, chạy thôi ...”
Thử Tiêu bất cần biết, kéo Dư Tội chạy, nhưng bọn họ ở xa không chạy được nữa rồi, thằng khốn kia vừa đếm tới “ba” một cái thì có thợ chậm chân trúng một gậy lăn ra đất.
Hai người không ai bảo ai, chạy ra sau một cái xe, cách, nạy cốp xe chen chúc vào đó trốn. Ai dè lần này anh em tâm ý tương thông đâm hỏng chuyện, thể hình của Thử Tiêu nằm xuống được đã miễn cưỡng, huống hồ thêm Dư Tội nữa, làm sao mà đủ chỗ, cốp xe không đóng nổi.
“ Con mẹ nó, ăn cho lắm vào.” Dư Tội tức tối chửi:
“ Người anh em, cậu chạy nhanh, nhường tôi một hồi.” Thử Tiêu khẩn cầu:
Dư Tội tức phát điên, nhưng còn cách nào khác nữa, đành bò ra cốp xe, định chui xuống gầm xe, nhưng mà gầm thấp quá, dù gầy như y cũng không chui nổi, đang tính kiếm cái xe khác thì có tiếng nữ thét chói tai, tiếp đó một cái va ly từ đâu văng đến, trượt tới dưới chân y.
Valy khả năng rất quan trọng, Dư Tội mặc xác, quay người chạy, vừa quay người khóe mắt thấy cô gái ngã xuống đất kinh hoàng tột độ, lưng trúng một dao, gian nan bò về phía trước, bị một tên dẫm vào lưng, rên một tiếng thống khổ, trong cơn tuyệt vọng. Cánh tay trắng trẻo nhuộm đỏ máu vẫn cố vươn về phía trước tìm kiếm sự giúp đỡ, cho dù là từ người không quen biết, môi mấp máy không ra lời.
Dư Tội sững người đôi mắt đẹp thê lương đó làm y muốn đưa tay nắm lấy.
Lại có hai thằng lưu manh xông tới, một trong số đó tóc dài chỉ dao về phía Dư Tội: “ Cút.”
Dư Tội vèo một cái biến mất trước mặt cô gái.
“ Ha ha ha ... Em gái, có chút xíu tiền thôi, có cần liều mạng thế không?” Không ai để ý tới một tên công nhân rửa xe làm cái gì, tên lưu manh dẫm lên lưng cô gái tăng thêm lực làm cô gái rên tiếng nữa:
“ Tiền, tiền cho các người ... Tha, tha ...”
“ Tiền bọn này tự lấy, không cần cô em đưa.” Trong lúc tên dẫm người nói thì đồng bọn đã nhặt valy lên, chuẩn bị đi thì tiếng động cơ rồ một tiếng, quay đầu sang tức thì có vòi nước trắng phun thẳng vào mặt, hắn la hét ngã xuống:
Đó là nước rửa xe áp suất cao, tấn công từ xa hiệu quả hơn gậy, Dư Tội cầm vòi phun thêm tên nữa ngã chổng vó.
Biến cố bất ngờ, một tên xách dao xông vào chửi "chết mẹ mày đi", dè đâu chưa tới gần, Dư Tội giơ tay chĩa thẳng vòi vào mặt, tên đó cũng gan, nhắm chặt mắt kháng cự, tuy thế vẫn liên tục lùi lại. Dư Tội buông vòi nước đuổi theo, một phát trúng chỗ hiểm, thằng vô phúc ôm hạ bộ co giật dưới đất.
“ Thằng chó, giết nó ...” Thế là kẻ dao, kẻ gậy la hét kéo tới, có điều không tên nào kháng cự được vòi nước, nhắm mắt nước vào mũi, há mồm dọa thì nước vào mồm, lại còn chẳng phải là nước thường, phun tới đâu bọt nổi tới đó, Dư Tội chơi tới hứng khởi, ép bọn lưu manh lui mấy chục mét.
“ .... Xông lên .. Xông lên ... không tha cho nó ...”
“ ... Mẹ mày nhé, giỏi thì đừng chạy …”
“ ... Á, á, cái quái gì đây ...”
Bọn lưu manh lui rồi mới phát hiện ra càng khó chịu, toàn thân ướt sũng, dính nhớp, thối mù, chửi bới om xòm.
Dư Tội đoán chừng bọn này phải chạy thôi, chắc là có người báo cảnh sát rồi, nhưng hình như có chút sai lệch, bọn lưu manh lui nhưng mà không đi, trong đó có một tên đang lau cái gì đó, đen xì xì. Dư Tội toàn thân nổi gai ốc, mẹ nó, hàng nóng.
Điều chỉnh mực nước lên mức cao nhất chĩa thẳng về phía đó phun, vừa phun vừa lùi, đúng lúc thằng kia quay người giơ súng chĩa về phía Dư Tội.
Đoàng!
Lệch cả mét nhưng đủ làm Dư Tội sợ mất vía, lăn mình chui vào gian để xe, cuống lên, lâu vậy rồi sao cảnh sát chưa tới, con mẹ chúng nó, làm ăn kiểu gì?
Đám lưu manh thấy Dư Tội chỉ có một mình thì không sợ gì nữa, tụ tập lại bảy tám tên, tên cầm súng ngắn cải tạo giơ súng lên trời hô hào: “ Không tha cho thằng chó đó.”
Dư Tội quay đầu nhìn ra sau, không có cửa mà chạy, chẳng có chỗ mà nấp, nghiến răng nghiến lợi chửi, con mẹ nó nữ nhân đúng là thứ tai họa.
Đột nhiên có tiếng động cơ, chiếc Toyota đang để trong nhà để xe bất ngờ khởi động, xông thẳng vào cái gara nhỏ.
Đám lưu manh đang lao tới ba hồn bảy vía mất sạch, nháo nhào né tránh, chiếc xe phanh két bên cạnh Dư Tội, cứ tưởng là Thử Tiêu lương tâm thức tỉnh tới cứu anh em, ai ngờ trong xe là nữ nhân vừa bị chém. Dư Tội chỉ muốn ôm lấy hôn vài cái, không suy nghĩ, mở cửa xe chui vào luôn.
Brừm, brừm ... xe thử ga, nữ nhân đó vừa la hét vừa lao thẳng về phía thằng cầm súng, thằng đó sợ són đái ném súng la hét chạy vào gian nghỉ ngơi, tức thì đám khách hàng đợi bên trong một phen chó chạy gà bay.
Hắn chỉ tự dọa mình, xe không đuổi hắn mà phóng khỏi hiệu sửa xe, biến mất.
Khi Tiêu Mộng Kỳ, Sử Thanh Hoài tới nơi thì xe cấp cứu chuẩn bị đi, xe cảnh sát đổ thành vòng lập tuyến cảnh giới, cô sốt ruột tìm kiếm trong đám đông, thấy bốn đặc cảnh, gọi tới hỏi, biết trên xe cấp cứu không phải Dư Tội và Thử Tiêu thì thở phào.
Tiếp đó tim treo ngược, Trương Khải và Vương Bằng Lợi nói, hai người kia đột nhiên biến mất, trong số người bị thương không có, người bỏ chạy không có, cả người đang lấy lời khai cũng không có.
“ Vậy đi đâu rồi?” Tiêu Mộng Kỳ hoang mang:
“ Hai bên tranh giành nhau cái gì đó rồi một chiếc Toyota đỏ chạy mất, nói không chừng là ở trong xe.” Vương Bằng Lợi suy đoán:
“ Nhưng mà họ phải liên lạc về nhà chứ?” Sử Thanh Hoài nhìn ngang ngó dọc, dẫn đội như hắn đúng là hữu danh vô thực, có chuyện lại cuống:
Tiêu Mộng Kỳ gọi điện cho Dư Tội, không liên lạc được, gọi Thử Tiêu thì được, nhưng không nghe máy, rõ ràng có chuyện rồi, gọi người bảo trong nhà định vị rồi truy đuổi ...