Lúc đầu biết Duẫn Thiên Bảo có mở xưởng sửa xe, tổ chuyên án sớm đưa nhận định, đây là nguồn gốc làm xe mất tích không dấu vết, có thể là chỗ tiêu thụ tang vật, cho rằng mục tiêu rõ ràng, không khó nữa, vừa vặn tới đây mới phát hiện điều ngược lại.
“ Duẫn Thiên Bảo đã dùng thân phận công khái đàng hoàng sống nơi này, khả năng cao không để lại cho chúng ta nhiều chứng cứ đâu.” Giải Băng nhận định:
Câu này không có gì phải bàn cãi, Tào Á Kiệt định lên tiếng gì đó chép miệng một cái rồi thôi.
Tiêu Mộng Kỳ xuất phát góc độ tâm lý nói: “ Sáng nay tôi và khoa trưởng Sử đã giao lưu ý kiến với nhau, chúng tôi cho rằng, hắn cũng có sơ hở, không ai có thể vô duyên vô cớ thành tên tội phạm xuất sắc ... Cho nên chúng ta nên điều tra tỉ mỉ hơn, ví như lần đầu hắn gây án, tìm động cơ và nguyên nhân khiến hắn đi lên con đường phạm tội, sơ hở có thể xuất hiện ở quãng thời gian này.”
Giải Băng lắng nghe rất chăm chú: “ Chủ nhiệm Tiêu nói rất chính xác, đáng đào sâu, nên so sánh với những tên cướp xe bị bắt mấy năm qua xem quá khứ có chỗ nào giao cắt không …”
“ Có, tôi tra rồi ...” Lý Mân tìm kiếm hồ sơ đưa Giải Băng một bản: “ Nhưng tôi điều tra bề ngoài không thấy ai có đủ trí tuệ và năng lực, ít nhất kho thông tin tội phạm không có.”
Ít ra cũng vạch cho đội ngũ một phương hướng hữu hiệu, tiến tới tiếp cận mục tiêu, bớt đi ngã rẽ, kẻ đằng sau này có phải là Lam gia, vẻn vẹn chỉ là biệt hiệu, có phải họ Lam không? Hay Duẫn Thiên Bảo cố ý vẽ ra che mắt?
Theo Vương Thành khai, lần nào cũng là do Duẫn Thiên Bảo lấy danh nghĩa Lam gia chỉ dẫn mọi người làm việc thế nào, làm sao có thể được tuyển, làm sao xử lý mối quan hệ xung quanh, làm sao bố trí phòng trống để tránh điều tra, cùng với kế hoạch rút lui ... Nếu không phải hắn nhất thời nổi hứng tán tỉnh một cô gái ở Đại Nguyên thì ngay cả Vương Thành cũng chẳng bắt nổi.
Ngay cả một tên tốt thí còn được bố trí tỉ mỉ như thế, huống hồ là kẻ đứng sau màn.
Tiêu Mộng Kỳ đang định bố trí đại khái đường lối điều tra tiếp thép thì di động của cô và Sử Thanh Hoài đồng loạt reo vang, hai người nhíu mày cùng nhận cuộc gọi.
“ Chủ nhiệm Tiêu, đánh nhau rồi, một đám người cầm dao xông vào hiệu rửa xe.”
“ Khoa trưởng Sử làm sao đây, có hai mấy người mang hung khí xông vào tấn công hiệu rửa xe, Dư Tội và Nghiêm Đức Tiêu vẫn ở bên trong.”
Không để ý tới thảo luận nữa, mọi người đứng dậy, Sử Thanh Hoài cuống lên muốn gọi thêm đặc cảnh hỗ trợ, Tiêu Mộng Kỳ vẫn tỉnh táo ngăn mọi người:” Đợi đã, ngàn vạn lần chớ kích động, tình huống còn chưa rõ, không hoảng ... Giải Băng, cậu dẫn vài nhân viên thực địa đi, tùy cơ hành động, còn lại giữ đúng cương vị của mình.”
Giải Băng nhận lệnh đi ngay, Tiêu Mộng Kỳ cũng gọi một đặc cảnh tới gấp hiện trường.
……………….. ……………………
Cuộc sống vào bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài dự liệu ...
Nửa tiếng trước, ông chủ Mã xem đồng hồ thấy 16 giờ 45 rồi, nghĩ xem nên cho mấy người về nhà, hết giờ nghỉ làm là điều cần thiết, nhưng mà buổi tối vẫn có khả năng còn khách, đóng cửa rồi người ta đi nơi khác, nếu thành quen là lần sau có khi họ không rửa xe chô mình nữa. Nhưng mà nhỡ ít khách quá, mà tăng ca lại phải lo bữa tối thì lỗ. Hắn nhìn qua nhìn lại, gọi vài người cho về nhà, đều là người có gia đình, vờ vịt hỏi thăm vài câu, sau đó vẫy tay với Thử Tiêu, Dư Tội, giọng thân thiết: “ Tiểu Nhị, Béo Tròn, hai đứa chịu khó thêm chút, về muộn được không?”
“ Vâng, được ạ.” Thử Tiêu chẳng muốn về cái chỗ lắm quy tắc kia, cho dù chỉ để ngủ thì cũng cảm giác khó chịu:
Dư Tội cũng vui vẻ gật đầu, tăng ca xong vừa vặn kiếm cái quán ven đường làm vài ly.
Ông chủ Mã cao hứng khỏi nói, vẫn lời khen cũ rích đó, có tiền đồ, sau này sẽ làm ông chủ, còn gì nữa, lương thì yêu cầu không cao, cường độ làm việc lại không giảm, đi đầu mà tìm.
Nhìn xem hai cái thằng có tiền đồ chưa, làm thêm còn hớn hở, ha ha ha.
Đám thợ nhìn Dư Tội và Thử Tiêu như nhìn hai thằng ngóc, thế là cũng bật cười.
15 phút trước, Trương Khải, Vương Bằng Lợi giám thị ở trên đường xem đồng hồ, Duẫn Thiên Bảo là tên cuồng công tác điển hình, ban ngày đại đa số thời gian ở xưởng sửa xe, tối rủ một đám bạn bè cũng đi happy, mỗi ngày nam nam nữ nữ tiếp xúc với hắn tới vài chục, liên tục có khuôn mặt lạ, làm đám đặc cảnh ngay tiếng Vệt còn chẳng hiểu không khỏi đau đầu.
“ Bằng Lợi, tôi thả cũng vào kia làm việc như hai người họ còn hơn ngồi ê mông mà chẳng được gì thế này.” Trương Khải uể oải nói, toàn thân chẳng có lấy chút tinh thần nào:
“ Hai tên đó nhìn khác nào lưu manh vô lại, so với người ta làm gì?” Vương Bằng Lợi chả hâm mộ:
“ Đừng xem thường bọn họ, tôi thấy sống như thế hơi bị được, họ vừa kiếm được tiền, vừa kiếm được công, nhìn chúng ta xem ..”
Không chỉ hai người họ, đặc cảnh theo đội đều khó chịu, vũ khí không được mang theo đã đành, lại còn bị đám hình cảnh điều khiển sai phái, bất mãn rất lớn.
Có điều bất mãn, nhiệm vụ vẫn được họ chấp hành không sai một ly, mỗi ngày ghi lại xe và người ra vào, thi thoảng đi một vòng xem tình hình trong xưởng, đương nhiên khi thấy xe ra muốn đi rửa còn thông báo hai vị kia.
Tất cả đều buồn tẻ, may mà một ngày sắp kết thúc rồi.
10 phút trước, một chiếc BMW đi vào xưởng xe, Trương Khải chụp lại biển số.
Đột nhiên Vương Bằng Lợi phát hiện có chuyện bất thường, ra hiệu cho Trương Khải, Trương Khải cũng giật mình, hai chiếc xe từ từ đỗ lại bên đường, bên trong nhét không ít người, có kẻ xuống xe cùng người khác thảo luận gì đó, lưng cộm lên.
Là dao hay súng?
Có vẻ giống đi gây hấn báo thù, hai chiếc xe van, chắc chứa gần 20, người kia phất tay một cái ra hiệu sẵn sàng hành động.
“ Chuyện gì thế nhỉ?” Trương Khải nhíu mày:
“ Hay báo về.” Vương Bằng Lợi phản ứng đầu tiên là thế, toàn là người quen nghe lệnh làm việc mà:
“ Báo cái gì, còn chưa cả biếc chuyện gì xảy ra.”
Đang nói chuyện thì chiếc xe BMW thương vụ kia từ trong xưởng xe đi ra ... Nói thì chậm, khi đó rất nhanh, chỉ thấy chiếc xe van mở rộng cửa, năm sáu tên lưu manh cầm dao và ông tuýt xông ra, uỳnh, chiếc xe van còn lại chặn đường lui của xe thương vụ, xe lõm vào.
Choang, cửa kính vỡ tan tành, lái xe tựa hồ bị đam một phát, rú thảm thiết.
Trong tiếng la hét, lái xe thương vụ liều mạng, đạp ga tăng tốc, rầm, xô lệch xe van, làm một tên ngồi bên bánh xe bị xô nằm thẳng cẳng trên mặt đường.
Có điều xe trúng chiêu rồi, tên kia ngồi xuống là để đâm lốp xe, chiếc xe thương vụ loạng choạng, xô thẳng vào cửa hiệu bên đường.
Đám lưu manh quát tháo xua đuổi người qua đường rồi lao tới, kéo lái xe ra ngoài đánh đập dã mãn, người thoáng cái đã đầm đìa máu, phía cửa xe bên kia có một nam một nữ. Nữ cầm va ly, nhảy xuống xe cắm đầu chạy, bị người ta chửi bới truy đuổi.
Vương Bằng Lợi trợn mắt há mồm, trời chưa tối đã giết người phong hỏa, con bà nó, thế này hung hãn quá rồi.
Sau đó hai người đồng loạt nhớ ra, đám kia chạy vào hiệu rửa xe Chữ Tín, người của mình trong đó, cuống lên song không dám lộ thân phận, vội gọi điện về nhà.