Két, trong không gian tối tăm khép kín, Dư Tội nghe thấy tiếng mở cửa.
Đây là là một cái hầm ngầm, làm sao bị đưa vào đây, kỳ thực Dư Tội không biết, chỉ nhớ khi y đưa nữ nhân kia tới địa chỉ, có người tới tiếp nhận, đó là biệt thự kiểu Châu Âu với cánh cửa và hàng rào sắt, ở ngoại ô, to lắm, hơn cả biệt thự bình thường, vừa vào trong biệt thự thì y bất tỉnh nhân sự.
Tiếp đó thì y bị còng ở đây rồi, khi tỉnh lại còn có bốn năm người cao lớn vây quanh đấm đá liên hồi hỏi tên y, làm gì? Chuyện gì xảy ra.
Cho dù Dư Tội đã ngoan ngoãn khai hết vẫn cứ bị đánh, vốn biết nữ nhân đó không đơn giản, đương nhiên y không dùng tên Dư Tội mà dùng thân phận "Dư Tiểu Nhị". Lâm Vũ Tịnh đã dạy y mọi điều liên quan tới hệ thống cảnh báo của đặc vụ, ai tra cái thân phận này là trong nhà biết ngay.
Nhưng biết thì ích gì.
Dư Tội ngẩng đầu lên, đó là hầm làm bằng bê tông cốt thép, họa chăng siêu nhân mới thoát được, nên y không làm bất kỳ chuyện vô nghĩa nào, lặng lẽ cầu khẩn nữ nhân kia đừng chết.
Mỗi khi đèn sáng, cái cầu thang chật hẹp lại có một nam tử đi xuống, đưa đồ ăn cho y, chẳng có gì, mỳ ăn liền, không đói chết là được.
Người tới rồi, cà vạt đỏ, sơ mi trắng, quần tây thẳng tắp, đẹp trai như Đông Phương Bất Bại, có hơi gay chút, nam tử đó lại đưa cho y bát mỳ ăn liền.
“ Anh là ai?” Dư Tội hỏi:
Người kia dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt đào hoa như cũng đang cười, nói chuyện rất lịch sự:” Trong tình thế này, chỉ có tôi hỏi anh, xin lỗi, anh không có quyền hỏi.”
“ Thực sự là tôi cứu cô ấy, tôi chỉ là một người rửa xe, các anh bắt tôi làm cái gì?” Dư Tội rất bực tức, làm rửa xe thế quái nào mà còn nguy hiểm hơn năm xưa nằm vùng, y vốn không tin thần thánh hay số mệnh, nhưng giờ uống nước cũng giắt răng thế này, muốn không tin cũng khó, số mình là cái số nhọ:
“ Ha ha ha, sao tôi thấy anh chả giống thợ rửa xe nhỉ?” Người kia ngồi xuống, hứng trí nhìn Dư Tội, kỳ thực bề ngoài đúng là thợ rửa xe, gầy, den, chân tay gân guốc, nhìn biết ngay người tầng lớp cùng khổ, giọng điệu tựa như nói đùa:” Kỳ thực không cần bắt anh, nhưng anh biết quá nhiều, chuyện không do chúng tôi muốn mà được nữa.”
“ Tôi biết cái quái gì chứ?”
“ Biết đủ nhiều rồi, biết thêm nữa không phải bắt, mà là thế này ...” Người đó làm động tác cứa cổ rồi bỏ đi:
Khi căn phòng tối lại, Dư Tội cũng đành nhắm mắt kiên nhẫn chờ đợi, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng tạm thời không lo bị bịt miệng nữa.
…… ……
“ Chính là y?” Biệt thự ba tầng phong cách điền viên Châu Âu, một nam nhân trung niên hơi phát tướng, từ kiểu hấm hàm nói chuyện đó thì có thể khẳng định là chủ nhân nơi này:
Nam tử vừa ở dưới hầm lên đối diện với người này tỏ ra hết sức khúm núm, khom người đáp:” Vâng, chính là y, hôm đó Tiểu Ôn trúng một dao, mất máu quá nhiều, nếu không có y mang về thì không qua nổi ... Vì an toàn đề phòng mật báo, tôi tạm giữ y lại.”
Nói tới vụ cướp hôm đó Lam Trạm Nhất cực kỳ tức giận, nén lại hỏi: “ Kết quả?”
“ Đa nghi rồi, tôi nhờ Lão Liên điều tra thân phận, chỉ là tiểu lưu manh từng có án ăn trộm, quê ở Sơn Bắc, làm rửa xe ở gần xưởng của Thiên Bảo, hôm đó không may gặp phải chuyện này.”
Lam gia nhíu mày, tựa hồ đang cân nhắc sự trùng hợp này có phải là thực sự trùng hợp:” Có dính dáng gì tới mấy nhà kia không? Kẻ nhòm ngó chuyện làm ăn của chúng ta không ít.”
“ Tuyệt đối không có.” Người kia chỉ màn hình, có thể thấy Dư Tiểu Nhị nằm dang chân dang tay ngủ, sợ Lam gia còn nghi, nói thêm:” Nếu người của mấy nhà kia chẳng bình thản như thế, tên này từ khi đưa vào đây trừ ăn chỉ ngủ, ngu như vậy không giả được.”
“ Ha ha ha, trên không ngói che đầu, dưới không tiền nuôi thân, loại người này đều thế.” Lam Trạm Nhất quan sát nãy giờ rồi, đây đơn giản là tên ngốc nghèo đói chẳng có gì trong tay thôi:
“ Vậy xử lý thế nào ạ?”
“ Xem mà làm, chuyện nhỏ này còn cần tôi dạy à?”
“ Vâng.”
Lam Trạm Nhất đứng dậy, thủ hạ khom người mở cửa, theo sau lưng ông ta, tới phòng bên thăm Tiểu Ôn bị thương, khi nhìn thấy nhu tình vô hạn trong mắt ông ta, không ai ngờ ông ta tàn nhẫn tới mức nào.
Đúng rồi cô gái đang nằm trên giường bệnh đó là Ôn Lan, chính là con gái nuôi của chủ nhân biệt thự.
Con gái nuôi?
Đúng là cái từ khiến người ta sinh liên tưởng vô hạn, tựa như nhìn thấy Ôn Lan cởi áo, lộ ra vai thơm vậy.
Khẽ gõ cửa, Lam Trạm Nhất đi vào, trong phòng có hai người, một là giúp việc một cô bé mười lăm mười sáu, còn lại là y tá được mời tới khom người chào hỏi, đây là y tá được đào tạo chuyên nghiệp ở Hong Kong. Ông ta ra hiệu cho cô bé giúp việc ra ngoài trước rồi hỏi y tá:” Hôm nay thế nào?”
“ Không có gì đáng ngại ạ, không tổn thương tới xương cốt ... Có điều vết thương nhiễm trùng nhẹ, khả năng để lại sẹo.” Y tá mang dáng dấp tiêu chuẩn của người Mân, gò má cao, cằm nhọn, gày gò, dù mặc trang phục y tá cũng chẳng có tí cám dỗ nào:
Lam Trạm Nhất đứng bên giường si dại nhìn Ôn Lan, thủ hạ biết ý, bảo người khác lui hết ra ngoài.
“ Giận à? Cha biết con chưa ngủ.” Lam Trạm Nhất ngồi xuống bên cạnh Ôn Lan, vuốt ve tóc cô:
“ Bỏ tay ra, người ta đang đau.” Ôn Lan thực sự chưa ngủ, tựa như làm nũng, gạt tay Lam Trạm Nhất:
Lam Trạm Nhất cười ha hả, hạ thấp giọng xuống: “ Cha rất thích nghe con kêu đau.”
“ Đáng ghét.”
Xem ra cha và con gái nuôi chẳng sạch sẽ gì, trông càng giống chồng già vợ trẻ làm người ta hâm mộ.
Dỗ dành an ủi một hồi, Lam Trạm Nhất cảm khái: “ Lần này may nhớ có con, tiền là chuyện nhỏ, nếu danh sách người đặt cược bị lọt vào tay người khác là hỏng hết rồi.”
“ Ai làm thế, tra ra chưa?” Ôn Lan nghe chuyện này nghiến răng ken két:
“ Còn ai được nữa, Băng Nha Lão, tên vương bát này kiếm chuyện với chúng ta không chỉ một lần.” Lam Trạm Nhất bóp trán, đây là đối thủ cạnh tranh khiến ông ta hao tâm tổn trí:
Gương mặt xinh đẹp che dưới mái tóc dài, Ôn Lan cười khẽ: “ Cha nuôi, cha là người tung hoành lưỡng đạo, còn sợ hắn sao?”
“ Ài, không cùng đường, cách làm việc của chúng ta là ném tiền giải quyết vấn đề, người ta là liều mạng, cạnh tranh thế nào.” Lam Trạm Nhất bổ xung: “ Con đừng có mà không tin, lần này hắn tổ chức đám Tứ Xuyên tới chém người chỉ vì cha từ chối hắn nhập cổ phần, vừa chém xong còn gọi điện hỏi cha đã nghĩ kỹ chưa. Mẹ cha nó ...”
Giận lắm, nhưng cái bọn vong mạng ấy vừa vặn là khắc tinh của người chơi đùa quyền lực và tiền bẩn, nhẹ không được, nặng không được, chúng là lũ cứng đầu, cùng lắm một dao hai mạng, chết cùng là xong, ngữ đó ai mà muốn dây dưa? Lam Trạm Nhất đau đầu vô kể, bọn chúng thậm chí cả cảnh sát cũng không sợ, cùng lắm mất vài huynh đẹ vào tù, còn lại vẫn chơi tới cùng.
“ Hi hi hi.” Ôn Lan vùi đầu cười:
“ Con cười gì, cha đang phiền chết đây .. Con bị thương thành như thế, cục tức này cha nuốt không trôi, vậy mà hắn vấn uống trà đánh bài đợi cha trả lời.”
“ Hay để con ra mặt giảng hòa cho.” Ôn Lan tựa hồ khuất phục rồi:
Nhưng sự khuất phục này là sỉ nhục với nam nhân, ánh mắt hoang dại ấy luôn khơi lên dục vọng chinh phục của Lam Trạm Nhất.
“ Lần này phải kết thúc, con đợi đấy, tiếp theo cứ để cha xử lý. “ Nói rồi vuốt ve gò má mịn như sứ của Ôn Lan, đứng dậy dặn dò vài câu rời phòng.
Khi ông ta xuất hiện trước mặt người khác lại là vẻ mặt danh nhân thương trường tự tin đắc chí, được thủ hạ Lưu Ngọc Minh tháp tùng xuống lầu.