Chiếc xe đắt tiền rời khỏi biệt thự, Lưu Ngọc Minh đứng đợi khi không thấy bóng dáng nữa mới vội vàng lên lầu, hất đầu đuổi y tá ra ngoài, ngồi xuống giường, vén tấm chăn mỏng lên nhìn vết thường mà đau lòng.
Ôn Lan giật lại chăn che người, bực mình nói: “ Có gì mà nhìn, nhìn mấy lần rồi.”
“ Em bị thương nặng như thế, khi về tới đây không còn tri giác nữa.” Lưu Ngọc Minh lẩm bẩm, cứ nghĩ tới ngày hôm đó lòng lại ớn lạnh:
“ Còn may có bác sĩ giỏi như anh.” Ôn Lan muốn ngồi dậy:
Lưu Ngọc Minh đưa tay đỡ, vì vết thương ở lưng nên không thể nằm ngựa, nằm sấp thì vô cùng khó chịu, cẩn thận giúp cô đi giày, đôi chân đẹp đẽ làm hắn nhìn mãi mới lưu luyến đứng lên.
Lúc này Ôn Lan mặt mộc không có bất kỳ chút son phấn nào, khoác lên người áo mỏng nhẹ, từ từ đi ra cửa sổ, cô thở phào, nhìn biệt thự, nhìn non xanh nước biết, thêm chút cảm giác hạnh phúc và thân thiết.
Đột nhiên có hai cánh tay ôm lấy eo cô, Ôn Lan bật cười mắng:” Muốn chết à, không sợ cha nuôi em diệt khẩu sao?”
“ Trong mắt ông ấy, anh là nữ nhân.” Lưu Ngọc Minh tựa hồ không để ý tới khí chất có phần nữ tính của mình: “ Với lại ông ấy chỉ biết tới tiền, bao giờ thực sự quan tâm tới em chứ?”
“ Em biết, người quan tâm tới em chỉ có anh.” Ôn Lan thỏ thẻ:
Hai người ôm nhau như đôi tình nhân keo sơn, tắm trong nắng vàng buổi chiều, Lưu Ngọc Minh có vẻ rất thích không khí này, hít mùi thơm trên tóc Ôn Lan, hôn phớt lên chiếc tai như ngọc: “ Lan Lan, chúng ta phải sớm rời khỏi nơi này thôi, tới nơi không ai biết, không bao giờ về nữa.”
“ Từ ngày vào đây ở là em chỉ muốn rời đi rồi ... Hãy tin em, không lâu đâu, mà anh đã liên hệ được với Thiên Bảo chưa?”
“ Tên đó sợ chết khiếp, lại không dám tìm Lam gia, cứ gọi điện thoại muốn gặp em.” Lưu Ngọc Minh hơi tức giận:
“ Không liên quan tới hắn, do Lam Trạm Nhất gây thù chuốc oán quá lớn, chuyện này ai muốn ăn một mình đều thành công địch ... Ngọc Minh, chúng ta phải làm sao đây, Đông Dương, Trung Kỳ cùng bị thương, em không còn lấy nổi một thủ hạ đắc lực nào nữa.” Ôn Lan lo lắng:
“ Tạm dừng đi, công an đang điều tra, ngay cả Lam gia cũng ứng phó mệt nghỉ nữa là, lúc sóng gió thế này, đừng dại làm tốt thí cho ông ta.” Lưu Ngọc Minh mắt không rời khuôn mặt Ôn Lan, nếu không phải vết thương, chắc chắn lúc này ôm nhau trên giường:
Ôn Lan vòng tay ra sau, kéo đầu Lưu Ngọc Minh gác lên vai mình, nghiêng sang cọ má vào má hắn, dùng giọng khiến nam nhân mềm xương: “ Ừ, em nghe anh.”
Hai người ôm nhau rất lâu, khi đứng mỏi rồi Lưu Ngọc Minh mời dìu Ôn Lan nằm xuống giường, đắp chăn lên, sắp đi mới nhớ: “ Phải rồi Lan Lan, hôm đó người cứu em là ai?”
“ Em không biết, hình như là thợ sửa xe, hơi ngốc, may nhờ người ta đấy, phải rồi, y đâu?” Ôn Lan tới giờ nhớ tới người cứu mình:
“ Anh sợ bị mật báo nên giữ lại.”
Ôn Lan cười khúc khích, xem ra cũng rõ là giữ lại bằng cách nào.
“ Nhốt y mấy ngày rồi, em xem xử lý ra sao, anh còn sợ y có vấn đề nên chuyên môn đi tra, té ra là thằng tiểu lưu manh, vì trộm xe đạp mà vào trại hai lần.” Lưu Ngọc Minh hỏi: “ Em muốn xử lý y thế nào?”
“ Nhìn người thì ai hơn được anh.” Ôn Lan nghiêng đầu cười khích lệ, cô thấy Lưu Ngọc Minh động lòng, nhất là khi hai người của cô đều bị chém trọng thương:
“ Vốn anh muốn dùng, nhưng mà thằng này từng làm trộn, chúng ta tiếp xúc với tiền nhiều, chẳng may dẫn trộm vào nhà thì phiền. Với lại giai đoạn này không bình yên, bên là cảnh sát truy quét, bên là đồng nghiệp cạnh tranh, bất cẩn một chút là thua trắng bàn.” Lưu Ngọc Minh rất lo:
“ Người giỏi chưa chắc đã là người dùng được, người dùng được không nhất định có bản lĩnh, em thấy người này không tệ ... Phải rồi, Ngọc Minh, tên y là gì?”
“ Dư Tiểu Nhị, người Sơn Bắc.”
“ Khiếp, quê thế ... Thôi tùy anh, em nghe anh.” Giọng Ôn Lan dịu dàng hết mực, khẽ rên một tiếng, như mèo nhỏ lười biếng, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi:
“ Được, để anh.” Lưu Ngọc Minh cười duyên khép cửa lại rời đi:
Đúng vậy, đúng là cười duyên, Ôn Lan cảm giác luồng hơi ợ lên từ dạ dày, nhưng cô nhịn được, như cô nhịn vết thương trên người, đám nam nhân tởm lợm kia cô còn nhịn được bao năm, huống hồ là một tên nửa nam nửa nữ.
Tiến vào thân thể nữ nhân rất dễ, nhưng tiến vào trái tim không dễ, nam nhân thường bị sự cảm thụ ôn nhu kia mê hoặc, cho rằng nữ nhân đó một lòng với mình.
Lưu Ngọc Minh cũng thế, hắn không hoài nghi sức hút của mình, dù có, hắn cũng không cho rằng mình lại kém lão già Lam Nhất Trạm. Rời phòng Ôn Lan, hắn thong thả đi qua hành lang trang trí rất có phong cách, đi qua phòng khách rộng tới có thể làm sân bóng, nghĩ tới một ngày những thứ đó sẽ là của mình, đắc ý tới không che dấu được.
Phải rồi, còn có chuyện phải làm.
Hắn nhớ ra người bị giam dưới tầng hầm, gọi hai tên vệ sĩ, không phải do công ty bảo an cung cấp mà là do Lam Trạm Nhất nuôi, có xuất thân quân ngũ, có tán đả giải nghệ, bọn họ lúc nghỉ ngơi cũng không giống người khác, không chống đẩy thì đấm bao cát.
Khi ba người xuống tầng hầm thì người kia vẫn ngủ ngon lành.
“ Dậy đi, phải lên đường rồi.” Một tên vệ sĩ quát:
“ Mau dậy đi, giả chết à?” Tên vệ sĩ còn lại thấy Dư Tội vẫn nằm ngủ ngon lành, đá vài phát:
Trong mông lung Dư Tội mở mắt ra, nước dãi chảy dài, lại nhìn thấy Đông Phương Bất Bại rồi, dụi mắt thích ứng với ánh sáng, cái bộ dạng ngáo ngơ như thằng ngốc.
Lưu Ngọc Minh ngồi xuống, giọng nhỏ nhẹ:” Người anh em, đừng trách tôi, lão đại lên tiếng rồi, tôi tiễn cậu lên đường.”
“ Ê ê ê, các vị đại ca, tôi nói bao lần nữa, tôi là thằng thợ rửa xe, giết tôi làm cái gì?” Dư Tội sợ tỉnh luôn:
“ Hỏi lần cuối, cậu có phải đồng bọn của Tạ Đông Bằng không, bao nhiêu người bị chém như thế, sao cậu không sao?” Lưu Ngọc Minh mặt âm u:
Dư Tội oan vô cùng:” Tôi còn không biết Đông Bằng Tây Bằng là cái gì, tôi còn mong bị chém để khỏi dính vào cái tội nợ này.”
“ Không phải chứ, thấy xương cậu cứng lắm, nếu không phải cảnh sát, lại tới cho Lam gia nằm vùng, vậy cậu muốn chết.” Lưu Ngọc Minh nâng cằm Dư Tội lên, cái mặt rất khó nhìn ra chân tướng, nhưng hắn chuẩn bị dọa ra chân tướng: “ Nếu cậu là cảnh sát thì tôi không dám giết cậu, nếu cậu là người thường thì cậu chết chắc rồi.”
“ Đừng đừng đừng … Tôi là cảnh sát, tôi thực sự là cảnh sát đấy, giết tôi, huynh đệ tôi sẽ tới báo thù, quốc gia truy lùng các anh.”Dư Tội nghe thấy cái tên "Lam gia" có chút hoảng, chửi bới luôn mồm, bắt người ta khắp nơi không thấy, vậy mà giờ đưa hàng tận nhà: “ Tôi là cảnh sát đấy.”
Càng cố nhận là cảnh sát thì càng giả, Lưu Ngọc Minh chỉ mặt Dư Tội:” Đừng tưởng tôi không nhìn ra, cậu nói dối, người thiên hạ chết hết cũng không tới lượt cậu làm cảnh sát, định sỉ nhục trí thông minh của tôi à, tưởng tôi không biết cậu là thằng trộm vặt chắc?”
“ Mẹ mày mới là trộm, mẹ mày vụng trộm với hàng xóm đẻ ra mày ...” Dư Tội từ sợ chuyển sang giận, hung tính nổi lên chửi luôn:
“ Bỏ đi, không hỏi nữa.” Lưu Ngọc Minh như mất hết mọi sự kiên nhẫn:
Hai tên vệ sĩ một siết cổ, một giữ chân, Dư Tội muốn la hét không kịp, cảm giác như bị vòng sắt siết chặt, thở không nổi, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.
999 loại chết oan, mình là oan nhất.
Triệu chứng thiếu dưỡng khí tới rất nhanh, Dư Tội quẫy đạp theo bản năng, chân giữ chặt, gân xanh nổi đầy trán, nam nhân đẹp trai tới mức yêu dị trước mắt mờ dần, rồi lịm đi.
Một tên vệ sĩ đặt tay lên mũi: “ Chết rồi không thở nữa.”
…… …..