Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 615 - Q5 - Chương 098: Lòng Người Sợ Hãi. (2)

Q5 - Chương 098: Lòng người sợ hãi. (2) Q5 - Chương 098: Lòng người sợ hãi. (2)

Một chiếc xe không có ký hiệu gì đỗ lại chỗ an dưỡng vũ cảnh, nhìn qua cửa sổ nhìn tổ hành động, ai nấy cúi đầu như gà trống bại trận, không còn chút tinh thần nào.

Ba người đi xuống đều mặc thường phục, Sử Thanh Hoài nhận ra một trong số đó, người của ban đặc vụ, còn một thì chạc tuổi hắn, nói chuyện với Hứa Bình Thu rất thoải mái, chứng tỏ cấp bậc không thấp.

“ Các đồng chí, tôi chuyên môn tới đây là để cổ vũ sĩ khí cho mọi người, thể diện có thể mất, vụ án không thể thua, lát nữa tôi tin tình hình mới sẽ khiến mọi người càng thêm hứng thú ... Nào, hôm nay đồng chí Lý Xước sẽ là nhân vật chính ...”

Hứa Bình Thu vừa đi vừa giới thiệu, người hơn 30 tên Lý Xước không ngờ phó cục trưởng cục điều tra hình sự Thâm Quyến, phương nam và phương bắc khác biệt lớn, điều tra hình sự đã thành biên chế riêng giống cục chống ma túy ở tỉnh Sơn Bắc.

“ Tôi không nói mấy lời khách khí tốn thời gian của mọi người nữa, các đồng chí, tôi vừa mới biết, vụ án hai bên chúng ta đang điều tra khả năng ở một vài phương diện có liên quan tới nhau, tôi bắt đầu bằng vụ án cướp của ở hiệu rửa xe ...”

Lý Xước mang theo tự liệu chia cho mọi người, vụ cướp xảy ra bất ngờ này vì dính líu tới sử dụng súng khiến cảnh sát Thâm Quyến coi trọng cao độ. Liên tục hơn 70 tiếng truy lùng, đã bắt được hai nghi phạm bỏ trốn tới Tứ Xuyên, theo lời khai của chúng thì do một người tên là Tạ Đông Bằng triệu tập bọn họ đi cướp, tên Tạ Đông Bằng này vì tội gây thương tích bị công an đả kích bốn lần, nhưng sau đó lại ngựa quen đường cũ.

Quan trọng không phải ở Tạ Đông Bằng, mà là người khác, Lý Xước chiếu hình một nam tử râu ria, trọng điểm nói:” Đừng sau có lẽ là kẻ này, Mã Gia Long, một phần tử vào tù ra tội, lần thảm nhất cùng băng phía đông bắc đánh nhau, bị đánh cho gãy hết răng, về sau có biệt hiệu Băng Nha Lão ... Trong vụ án hình sự có một loại thông lệ, đả kích càng lớn, chúng trưởng thành càng nhanh, người này sau khi ra tù tụ tập một nhóm người, chúng thay đổi sách lược, không tự mình ra tay nữa, mượn tay người khác, chúng nhúng tay vào đủ loại ngành nghề, kiếm lấy lợi ích kinh tế mở rộng thế lực ...”

Từ đầu tới cuối kể chuyện Mã Gia Long, Tiêu Mộng Kỳ hồ nghi nhìn Sử Thanh Hoài, cả hai cùng không hiểu, đâu có dính dáng gì tới nhau, dù có cũng là tình cờ.

“ Mọi người đang lấy làm lạ vì sao tôi lại nói những chuyện này đúng không? Mọi người sẽ hiểu ngay thôi ...” Lý Xước mắt rất tinh, phát hiện một đám đồng nghiệp có dấu hiệu mất kiên nhẫn liền phát một bức hình:

Là Lam Trạm Nhất, đám người XHĐ này mâu thuẫn trùng trùng tự hồ lôi kéo nhau cả vào rồi.

Tiếng "ồ" khe khẽ phát ra trong phòng, đó là một thông báo của bộ công an, tổng kết thống kê các vụ án đánh bài trên mạng gây ra một loạt vụ án hình sự, vụ án này vì đặt cược trên mạng, thanh toán từ xa, cho nên gây khó khăn lớn với cảnh sát địa phương, vì phạm vi quá lớn.

Vụ án này đã được điều tra một thời gian dài rồi, máy chủ mặc dù đặt ở nước ngoài nhưng nhiều dấu hiệu cho thấy, nhà cái ở Thâm Quyến, chính là vị thương nhân đạo mạo Lam Trạm Nhất. Theo người đưa tin cung cấp, ông ta là một trong những nhà cái lớn nhất.

“ .... Chúng tôi hao tốn rất nhiều công phu, cài vào được một nội ứng, vụ cướp này là vì vấn đề ăn chia mà ra. Mã Gia Long là tên thô bỉ, không chơi được thứ trí tuệ cao, nhưng hắn thèm số tiền mà nhà cái thu được, muốn nhập cổ phần mà Lam Nhất Trạm không chịu, cho nên sinh ra vụ án này ... Mã Gia Long thuê người chém người của Lam Nhất Trạm để thị uy. “ Lý Xước lại phát thêm hình ảnh của một nữ nhân xinh đẹp: “ Nữ nhân biến mất tên là Ôn Lan, theo như nội ứng báo về, cô ta là tình nhân được Lam Trạm Nhất bao nuôi, theo ông ta từ năm 17 tuổi, tới nay gần 10 năm. Về sau không biết thế nào trở thành cánh tay trái phải, hai người bị thương Tôn Đông Dương, Viên Trung Kỷ, đều là thân tín của Lam Trạm Nhất. Có lẽ lần này chúng muốn gửi tối hậu thư, không chịu cho góp phần làm ăn thì người bị chém tiếp theo là Lam Trạm Nhất ...”

Tiêu Mộng Kỳ khẽ gật đầu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, từ lúc hình ảnh Lam Trạm Nhất xuất hiện là cô đã xâu chuỗi phần nào rồi: “ Duẫn Thiên Bảo đóng vai trò thế nào trong tổ chức này?”

“ Duẫn Thiên Bảo là một tên thủ hạ do Lam Trạm Nhất chiêu mộ, phụ trách mảng cược xe, vì hắn xuất hiện công khai, cho nên Tạ Đông Bằng mới chọn hắn ra tay.”

“ Vậy tức là chuyện làm ăn ngầm thì Tạ Đông Bằng cũng không biết?” Sử Thanh Hoài hỏi:

“ Đương nhiên là không biết, nếu biết thì chúng sớm cướp rồi, tội phạm qua mạng thường ẩn nấp kỹ hơn bất kỳ thứ tội phạm nào, khả năng là trong một căn nhà rất bình thường nào đó giữa thành phố, thậm đặt ở nông trang ở quê ... Bọn chúng chỉ cần vài nhân viên tinh thông nghiệp vụ ngân hàng, có mạng internet là đủ.”

Du Phong mắt sáng lên tựa hồ nghĩ ra cái gì, chớp mắt biến mất.

“ Cho dù tìm ra được nơi đó cũng chắc chắn không thể kéo Lam Nhất Trạm vào.” Tiêu Mộng Kỳ khoanh tay trước ngực, ngón tay trỏ khẽ nhịp bắp tay, đó là lúc cô gặp vắn đề nan giải, đây là loại tội phạm chuyên nghiệp, đừng ai hi vọng kiếm được chứng cứ trên người hắn.

Lý Xước không khỏi nhìn nữ đồng nghiệp xinh đẹp tư duy nhạy bén:” Chắc chắn là thế, song nếu không còn tiền thì giống như hổ bị rụng răng, sẽ dễ đối phó hơn nhiều.”

Buổi gặp mặt diễn ra lâu hơn dự kiến, kéo dài gần 2 tiếng, kết quả là toàn bộ tổ hành động đặt dưới quyền chỉ huy cục điều tra hình sự, bọn họ có ưu thế địa bàn và lực lượng, hai bên thực hiện trao đổi và sử dụng chung thông tin, song vẫn ở trong chỗ tối.

Thế nhưng đến khi tiễn người đi rồi, chuyện mọi người lo nhất lại không nhắc tới một chữ, vì bọn họ nhận được mệnh lệnh miệng, tổ hành động chỉ có 10 người, không phải 11 ...

“ Báo cáo.”

“ Vào đi.”

Người vào phòng Hứa Bình Thu là Giải Băng, khi đi vào thấy ông đang chắp tay sau lưng giống như đang dõi mắt nhìn xa, khi quay lại hắn cung kính kính lễ, Hứa Bình Thu nói thẳng: “ Chuyện không liên quan tới vụ án đừng hỏi tôi.”

“ Vâng, có điều tôi hỏi chuyện liên quan tới vụ án, vì sao bài trừ Dư Tội ở ngoài?” Giải Băng cũng hỏi rất thẳng:

Hứa Bình Thu hơi bất ngờ vì sự cương quyết của chàng trai này, hỏi lại: “ Vì sao lại hỏi thế?”

“ Vì cậu ấy là đồng đội của tôi, to lo lắng cho an nguy của cậu ấy.”

Hứa Bình Thu nheo mắt nhìn chằm chằm như muốn phân biệt thật giả trong lời này. Hơn hai năm cuộc đời cảnh sát, chàng trai này lột bỏ cái mùi hoàn khố phù phiếm, giờ đứng trước mặt ông đã thành cảnh sát ý chí kiên định, đang lấy dũng khí chất vấn cấp trên cao hơn nhiều cấp.

Có gan đấy.

Lòng thầm tán thưởng một câu, sau đó đột ngột đi ra cửa, mở mạnh cửa, rầm, bốn cái đầu ối á liên hồi, bị tóm cả bọn rồi, Hứa Bình Thu liếc một cái:” Vào cả đi, xem ra mấy đứa vài tháng cọ sát không tệ, đều quan tâm tới cậu ta à?”

“ Đúng ạ, làm sao không quan tâm được chứ?” Lý Mân thương tâm lẫn phẫn nộ, cảm thấy Dư Nhi đáng thương bị tổ chức vứt bỏ:

“ Đứng thế xử trưởng Hứa, năm chúng tôi vào đội cùng nhau, cậu ấy xảy ra chuyện, chúng tôi không lo sao được.” Tào Á Kiệt nói dứt khoát:

Du Phong và Thử Tiêu gục gặc phụ họa, tỏ ý cùng tiến cùng lui, nhất định phải có câu trả lời thuyết phục từ tổ chức.

Bình Luận (0)
Comment