Hứa Bình Thu không bất ngờ, cái tiểu tổ này cá tính hơn đơn vị cảnh sát thường nhiều, điều ông ngạc nhiên là chuyện khác, quay sang Giải Băng nhìn mấy lượt, ông ta ít khi nhìn nhầm người, vậy mà lần này lại nhầm lớn: “ Giải Băng, cậu đã thành công chứng minh phán đoán của tôi về cậu là sai, tôi nợ cậu một lời xin lỗi, giờ tôi chính thức xin lỗi.”
Ý nói tới hôm đó hắn bị gọi ra ngoài trường cảnh sát mắng một trận té tát, vì sự kiện ra tay với bạn học. Cái chuyện vớ vẩn đó, Giải Băng nhớ lại chỉ cười:” Không cần đâu ạ, tôi chỉ không hiểu an bài lần này, chúng ta có một đồng đội biến mất lại không hỏi tới, nhỡ cậu ấy gặp nguy hiểm thì sao?”
“ Đúng thế ạ, chúng ta nên thông qua địa phương tìm tung tích Dư Tội.” Du Phong ý kiến:
Hứa Bình Thu ngồi về chỗ, thong thả nói:” Tôi đã nghĩ về chuyện này ... Xin lỗi, tôi không đồng ý, phục tùng mệnh lệnh là nguyên tắc hàng đầu, cả chuyện này các cậu cũng không làm nổi à?”
Tựa hồ cố ý trêu người ta, còn nói thêm: “ Tôi đảm bảo cậu ấy không gặp nguy hiểm, hơn nữa còn phải phê bình hành vi tự làm rồi loạn đội ngũ này của các cậu.”
Phê bình? Quan tâm tới đồng đội mà cũng bị phê bình à? Cả đám đang đầy bụng oán giận đây.
“ Đừng có mà không phục, đã là đội ngũ trí tuệ cao, có chuyện gì cũng nên dùng đầu suy nghĩ, Dư Tội đưa một nữ nhân chủ động rời đi, không phải do người ta dí súng ép. Tôi không hiểu nổi vì sao các cậu lại nghĩ cậu ta gặp nguy hiểm, có chứng cứ gì không?”
“ Nhưng mà lâu như thế không có tin tức, Lam Trạm Nhất là người đứng đằng sau, cậu ấy đi dây dưa với tình nhân của lão ta, lõ bị diệt khẩu thì sao?” Thử Tiêu rụt rè hỏi, tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng mà đó là hoa mẫu đơn của người khác:
Ha ha ha ha, Hứa Bình Thu cười lớn:” Sao không nghĩ thế này, cậu ấy vô tình cứu nữ nhân của Lam Trạm Nhất, lại chẳng có bối cảnh gì, đối phương có báo đáp không? Hay là lấy oán báo ân? Chú ý tiền đề là không biết cậu ấy là cảnh sát.”
“ Chắc là phải cho vài đồng.” Lý Mân nói ngay:
“ Đúng thế, dù sao cậu ấy cũng cứu người mà.” Tào Á Kiệt nghĩ tới đó, lòng thả lỏng:
“ Tốt, nếu đã biết đối phương là XHĐ, chẳng lẽ còn trống giong cờ mở đi tìm cậu ấy à? Để đám XHĐ đều biết cậu ấy là cảnh sát sao? “ Hứa Bình Thu hỏi một cái, tất cả á khẩu: “ Chuyện này tổng đội đã có an bài, các cậu phối hợp với đồng nghiệp Thâm Quyến đẩy mạnh tiến độ vụ án, quên người tên Dư Tội đi ... Có vấn đề gì nữa không?”
“ Không có, xin lỗi xử trưởng Hứa ...” Giải Băng kính lễ, hắn đã hiểu, động không bằng tĩnh, có lẽ còn thuận thế tiến vào nội bộ địch:
Không ai ở đây ngốc cả, mỗi người tự kính lễ rồi đi, cửa đóng lại, Hứa Bình Thu thu lại nụ cười, bề ngoài ung dung, trong lòng ông sốt ruột lắm.
Vì tới giờ đã là 4 ngày rồi mà vẫn không có tin tức xác thực của Dư Tội, trong cái thế giới ngầm đó, giờ nội ứng và thế lực các bên đang xâm nhập, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra ...
………………. ………………
“ Đại Quách, tài nghệ không tệ.” Lưu Ngọc Minh ngồi xuống vén mí mắt Dư Tội lên, con ngươi mở rộng, đặc trưng sinh mệnh đang biến mất:
Đại Quách chính là tên vệ sĩ đã ra tay, khiêm tốn nói: “ Thường thôi ạ, thủ pháp này hơi phiền một chút.”
“ Hay, hay lắm, đây đúng là pháp bảo giết người không thấy máu.”
Lưu Ngọc Minh cười vô cùng yêu mị, dù vệ sĩ đã quen cũng sởn da gà, giết người thì họ không sợ, nhưng mà đối diện với tên bác sĩ biến thái thường xuyên chỉnh người ta sống không được chết không xong này, ai từng chứng kiến đều không thể không sinh lòng sợ hãi.
Lại bắt đầu rồi, Lưu Ngọc Minh lấy công cụ tùy thân ra, đó là cái hộp nhỏ, bên trong là kim tiêm dùng một lần không rõ là gì, hắn kéo tay Dư Tội bấm thời gian, đột nhiên tiêm vào.
Một, hai, ba ... sáu, bảy … Mười giây sau, người đã dần biến mất đặc trưng sinh mang vẫn nằm im lìm trong cái hầm âm u, không nhúc nhích.
Thình lình, Dư Tội như cương thi ngồi bật dậy sau đó thở hồng hộc như cá lên bờ, nhìn quanh một lượt, bác sĩ không sợ, vệ sĩ không sợ, nhưng y sợ: “ Mẹ nó… Đến âm phủ rồi mà các người cũng không tha à?”
Vừa rồi nổi trận lôi đình nhưng không thể phản kháng, bị người ta bóp cổ lịm đi, cái khoảnh khắc đối diện với tử vong đó, y nhớ rất rõ, giờ trên người còn đẫm mồ hôi, nỗi sợ hãi đã đi sâu vào tận xương tủy.
Thì ra chết là thế, thật dễ dàng.
Lưu Ngọc Minh cười duyên nhìn Dư Tội, giọng nhơn nhớt:” Trước tiên làm ấm người, cảm giác không tệ hả? Hỏi lần cuối, cậu là người của Tạ Đông Bằng hay là Mã Gia Long.”
Máu điên của Dư Tội lên rồi, mở mồm ra chửi một câu khó nghe nhất:” Chết mẹ mày đi thằng biến thái.”
Lưu Ngọc Minh biến sắc, lập tức đá Dư Tội một cái, nhìn ánh mắt không phục của Dư Tội, vỗ tay: “ Thằng này được.”
“ Đúng là rất được, không đái ra quần.” Đại Quách tán thưởng, người bị hắn chỉnh đều sợ mất nửa cái mạng.
“ Ngông thật, không thèm cầu xin luôn.” Vệ sĩ còn lại tặc lưỡi:
Dư Tội từ bé đến lớn cái gì cũng học được rồi, chỉ có bảo y học cúi đầu thì đừng hòng, trừ khi giả vờ, dù sao cũng thành đồ chơi cho người ta rồi, khúm núm sợ hãi cũng chẳng được gì, nhổ phẹt một bãi nước bọt: “ Mẹ nó, tiếp tục đi, hôm nay chúng mày không giết tao thì sau này cẩn thận, tao lấy mạng chó của chúng mày.”
“ Chằng chó này, chưa biết thân biết phận ...” Tên vệ sĩ đã liền mấy cái:
“ Bỏ đi, bỏ đi ...” Lưu Ngọc Minh phất tay, tựa hồ không muốn nhiều lời nữa rồi:” Ra tay đi.”
“ Đùi mẹ, nữa à, bọn XHĐ tụi mày kém thế, cả nghiệp vụ giết người cũng không thuần thục.” Dư Tội giật nảy mình, lại nữa sao, chết đã đành đi, roẹt cái là không biết gì nữa, nhưng chơi trò vừa rồi ai mà chịu nổi:
“ Cứ tưởng mày không sợ chứ?” Đại Quách đi tới, nhưng lần này không ngờ lại là thảo còng tay cho Dư Tội:
Sợ thì ai mà chẳng sợ chứ, chẳng qua là biểu hiện ra ngoài khác nhau mà thôi, có người sợ một cái thì bủn rủn chân tay, toàn thân mất kiểm soát, người thì gào khóc luôn mồm, cũng có loại sợ tới toàn thân đóng băng rồi, đầu óc càng tỉnh táo. Dư Tội chính là loại cuối, y xoa xoa tay bị còng nhiều ngày cứa tới rách da, lòng thầm cảnh giác, hồ nghi nhìn mấy tên biến thái, không biết tiếp theo bọn chúng lại bày trò gì.
Vậy mà chả có gì, Lưu Ngọc Minh cứ thế đứng dậy đi lên cầu thang, không nói thêm lời nào.
Đại Quách thì móc túi sau ném xoạch một cọc tiền trước mặt Dư Tội: “ Cầm tiền xéo đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ra ngoài kia mà nói linh tinh, cẩn thận bóp chết mày.”
Dư Tội nhìn hai tên đại hán vạm vỡ, lại nhìn tiền, không nghĩ gì, đút ngay vào lòng: “ Không cần bọn mày dạy, tao biến ngay đây.”
Nói rất lưu manh, nói xong một cái cũng chạy luôn, hai tên vệ sĩ không làm khó, nhìn nhau cười, tựa hồ chưa kết thúc.
“ Đại Quách, xem ra chúng ta sắp có một đồng bọn rồi.”
“ Bác sĩ Lưu có nói giữ y đâu?”
“ Vừa ngốc lại to gan, loại tốt thí giơ đầu nhận dao này không giữ thì tiếc lắm.”