Dư Tội không đoạn đối thoại của hai tên vệ sĩ, y vừa đút tiền vào người là chạy ngay, lên cầu thang rồi còn chưa yên tâm quay đầu nhìn, thấy hai tên vệ sĩ không ngăn cảm mới hoàn toàn thả lỏng. Từ hầm ngầm chui ra, tới gian phòng, men theo hành lang chạy tới cửa, hít một hơi không khí tươi mát.
Ý nghĩ đầu tiên là, bọn biến thái đợi đấy, ngày sau lão tử sẽ xử bọn mày.
Nghĩ rồi không chậm trễ một giây, đi thật nhanh, cái biệt thị đó rộng lắm, bãi cỏ mà tưởng sân bóng, có cả bể bơi lớn, vòng qua bể bơi chạy ra cổng, sắp tới nơi thấy thằng biến thái đang nhìn vị trí nào đó trên người mình, hình như hứng thú với chỗ đó.
Cái thằng gay đó làm Dư Tội sợ hơn bất kỳ tên ác ôn nào từng gặp, nghĩ tới là da gà da cóc mọc toàn thân, tốt nhất tránh cho xa, vừa bước một chân ra khỏi cửa, tên đó gọi: “ Khoan.”
Biết ngay mà, cái số chó má của mình làm quái gì gặp chuyện ngon lành như tế, Dư Tội rút ngay tiền ra: “ Lão đại, tiền đây ạ, anh yên tâm, tôi không nói gì đâu, tôi chưa bao giờ tới đây.”
Lưu Ngọc Minh ngớ ra sau đó cười ha hả, hắn đẩy tiền lại: “ Tiểu huynh đệ, tôi có kiến nghị này, cậu có muốn nghe không?”
“ Anh cứ nói, đảm bảo sẽ nghe.” Dư Tội gật ngay, thái độ rất tốt, nghe thì nghe làm hay không của lão tử, thằng chó, đợi gặp lại lão tử xẻo:
“ Cậu rất bất hạnh, chọc vào người của Băng Nha Lão, khả năng cậu chưa biết Băng Nha Lão, đó là nhân vật hô phong hoán vũ ở vùng này, thủ đoạn đối phó với người khác của hắn chỉ có một, đó là chém, cậu cũng đã chứng kiến, hai huynh đệ của chúng tôi đã bị chém không còn ra người nữa, giờ vẫn nằm trong bệnh viện. “ Lưu Ngọc Minh điệu đà nói, vỗ vai thân tình: “ Dù sao ra kia cũng bị chém, hay là tới đây làm việc?”
“ Nơi này?” Dư Tội chỉ cái biệt thự, phát triển nhanh thế, vừa rồi còn định bóp chết lão tử cơ mà:
“ Sao, không hài lòng à?” Lưu Ngọc Minh nở nụ cười điệu đà làm người ta hết muốn ăn cơm:
“ Chuyện này ... “ Dư Tội không biết nên đồng ý không, chuyện này nguy hiểm mà chưa chắc đã hiệu quả :
“ Có phải cậu sợ chúng tôi ... nếu thế thi không cần, đối với người mới luôn cần chút quy củ mà, người tới đây đều phải qua tay tôi, nói thẳng ra là con người tiếp xúc với khoảnh khắc đó đều lộ bản chất ... Điều này tương đương với khảo hạch của tổ chức, không để bụng chứ?”
“ Không hề, không hề.” Dư Tội lắc đầu quầy quậy, kỳ thực cũng là sợ thật, may mà mình vào đây chả có mục đích ý đồ gì, cũng chẳng hi vọng gì vào cái tổ chức chó má kia, thành ra chẳng có gì để mà lộ, đến nhận là cảnh sát rồi mà thằng biến thái không tin:
“ Đừng lo, tôi không bao giờ giết người.” Lưu Ngọc Minh thái độ rất thành khẩn:” Khiến người ta thần kinh hay thành người thực vật mới là sở trường của tôi.”
Ợ, mẹ cái thằng biến thái, Dư Tội chửi không biết bao lần rồi, chưa có thằng nào khiến y muốn chửi như thế, không cho rằng tên này dọa nạt, hơn nữa ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Sợ rằng mình bất hạnh bị tổ chức ngầm nhìn trúng rồi, muốn tuyển mộ vào làm việc, e là muốn từ chối cũng khó.
Trước kia là Phó Quốc Sinh, giờ là tới tên này, sao bọn XHĐ cứ thích tuyển mình, lão tử là cảnh sát mà, Dư Tiểu Nhị thấy tổn thương.
Lưu Ngọc Minh thấy Dư Tội xuống tinh thần, có vẻ bất đắc dĩ lắm, khuyên: “ Dù sao hơn làm thợ sửa xe chứ?”
“ Tôi không biết làm gì cả.” Dư Tội kinh nghiệm rồi, trường hợp này nên ngoan chút, ngốc một chút, để đối phương thấy được ưu việt của địa vị trí tuệ, như thế dù có theo chúng hay không thì mình cũng an toàn:
“ Chắc chắn là biết, ăn chơi, rảnh rỗi thì đếm tiền, ai cũng biết, cậu không thể không biết.” Lưu Ngọc Minh đã ra điều kiện tuyển dụng rất cao:
“ Không thể nào, nói như tuyển công vụ viên ấy.”
“ Ha ha ha ha.” Lưu Ngọc Minh cười đau ruột, không ngờ tên ngốc nói câu hay như vậy: “ Tiểu huynh đệ thật hóm hỉnh, có điều chuyện này còn nhẹ nhàng hơn cả làm công vụ viên nữa kìa, không bị gò cứng thời gian, co muốn không?”
“ Được, làm.” Sư Tội gật đầu cái rụp:
Hả, đồng ý nhanh thế, Lưu Ngọc Minh sinh nghi: “ Vừa xong còn từ chối mãi, sao giờ lại đồng ý rồi?”
“ Ài, lão đại, anh đừng trêu tôi nữa, nếu muốn tôi đi, tôi không muốn đi cũng phải đi, muốn tôi ở, tôi đi cũng phải quay lại. Ở đây lời anh là mệnh lệnh, dù sao tôi chỉ có cái mạng nát này thôi, anh xem mà trả giá.” Dư Tội mặt nhăn nhó, tâng bốc tên biến thái:
“ Đừng nói thế, không phải ép buộc cậu, tôi muốn tốt cho cậu mà.” Lưu Ngọc Minh chợt thích chàng trai này, ngốc nhưng thức thời, thẳng tính:
“ Tôi biết, nếu không tôi đã chẳng tỉnh lại.”
“ Đúng thế, cậu khá đấy, hiểu chuyện, dù sao cậu biết nơi này rồi, lại không dám cầm tiền của chúng tôi, làm sao dám dễ dàng thả cậu.” Lưu Ngọc Minh xoa đầu Dư Tội rất thân mật: “ Đi nào, an bài cho cậu chỗ ở, làm quen trước đã, mai làm việc. Tiền không thiếu, một ngày bằng mấy tháng lương, chỉ sợ cậu không dám cầm.”
“ Lão đại, lão đại, cơ mà làm cái gì thế?” Dư Tội chạy theo hỏi, có chút khao khát, cuộc sống đó, thực sự muốn cảm thụ lại một phen:
“ Việc của hai người bị chém, không ai làm, cậu làm thay.” Lưu Ngọc Minh vừa đi vừa nói, lúc sau không thấy Dư Tội đáp hay chạy theo, quay lại thấy y đứng đó há hốc mồm như sợ chết khiếp, cười lớn vui vẻ, tiếp tục đi, lần này cho cũng không sợ tên đó chạy mất.
….
Tít tít tít.
Tiếng báo tin nhắn, Tiêu ca đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, lâu sau mới dậy đọc tin, sờ vào máy một cái nhảy dựng lên kêu "mẹ nơi, mẹ ơi", điện thoại rơi cạch một cái rơi xuống đất.
Hắn cuống lên vồ lấy điện thoại, nâng niu như chí bảo, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tào Á Kiệt nhìn mình như nhìn quái vật: “ Giỏi thật, ngồi cũng ngủ được.”
Du Phong thêm một câu: “ Lại còn nằm mơ nữa, công nhận giỏi thật đấy.”
Lý Mân thì thậm chí chẳng buồn ghé mắt qua.
“ Hừm, xem xem đây là cái gì?” Thử Tiêu kệ những lời mỉa mai, vụ việc kia khiến uy tín của hắn tổn hại nghiêm trọng rồi, kích động đẩy di động tới:
“ Hàng nát, không sao chứ ... Xì, bị chửi còn dắc ý ...” Lý Mân đọc tin nhắn, đọc tới đó ý thức được điều gì, cầm chặt lấy máy đọc lại:” Dư Tội, cậu ta không sao à?”
Dư Tội?
Cả phòng liền kéo tới tranh nhau xem tin nhắn, càng xem càng thấy thân thiết, Lý Mân vỗ tay: “ Đã bảo mà, kẻ ác sống lâu, đê tiện bất tử.”
Giải Băng nhìn mấy người kia múa may nhảy nhót cũng cười, giục:” Mau liên hệ với cậu ấy đi, chúng ta đi đón.”
“ Không, đừng ... Sau tin nhắn có ...” Thử Tiêu định nói ký hiệu nguy hiểm, nhớ tới điều lệ bảo mật vội phanh lại, cầm di động chạy lên lầu báo cáo:
“ Sao thế nhỉ?” Lý Mân không hiểu, nếu Dư Tội báo tin về thì chuyện đầu tiên là chia vui với mọi người chứ sao lại đi tìm lãnh đạo:
Tào Á Kiệt và Du Phong cũng lắc đầu, không biết có phải tên béo này mừng quá đầu óc có vấn đề rồi không?
Chỉ có mỗi Giải Băng nhíu mày, nhớ lại ký hiệu lạ sau tin nhắn, nếu là ám hiệu giữa anh em họ với nhau thì đâu phải giữ bí mật như vậy.
....
Hôm nay dừng ở đây, mệt quá rồi, bi mọi người, ngủ luôn đây.