Lúc này ở trên lầu, Sử Thanh Hoài ôm ngực như lên cơn đau tim, cứ luôn mồm nói, không sao là tốt rồi, nếu ngay nhiệm vụ đầu tiên đã tổn thất một đồng đội, sự nghiệp của hắn chấm dứt, cả đời hắn cũng không yên. Tiêu Mộng Kỳ thì kích động đứng lên rồi lại ngồi xuống, cứ như là không biết phải thể hiện cảm xúc thế nào cho đúng vậy.
“ Mau mau báo cho đồng chí bên đặc vụ.” Tiêu Mộng Kỳ nhỏ giọng nói, Sử Thanh Hoài mới sực tỉnh, lâu lâu lại quên hắn mới là người phụ trách đội, cầm di động đi báo cáo. Thử Tiêu hí hửng chạy theo, không ngờ bị Tiêu Mộng Kỳ kéo lại:” Cậu xen vào làm gì?”
Thử Tiêu bất mãn:” Sao lại gọi là xen vào? Cậu ấy là anh em của tôi mà.”
“ Anh em theo kiểu, mình chui vào cốp xe, bỏ anh em ở lại à?” Tiêu Mộng Kỳ rất để bụng chuyện này:
“ Cô sai rồi, nguyên tắc đầu tiên của đặc vụ là giữ mạng.” Thử Tiêu vọt miệng:
Tiêu Mộng Kỳ sững sờ, tóm lấy Thử Tiêu: “ Nói, nói thế anh cũng tham gia vào vụ án ma túy ở Quảng Châu hai năm trước à?”
“ Đương nhiên.” Thử Tiêu mở miệng ra liền biết phạm sai lầm, hôm nay hưng phấn quá, không quản nổi cái mồm, sửa lời gấp: “ Là không.”
“ Thế à, có phải điều lệ bảo mật không cho nói không?”
“ Cô đoán xem.” Thử Tiêu thích dùng bí mật nho nhỏ trêu em gái này, kỳ thực đáp án đã ghi trên cái bản mặt đắc ý của hắn, làm sao qua mắt được chuyên gia như Tiêu Mộng Kỳ:
Tiêu Mộng Kỳ chớp mắt tới mấy lần, cả đời chưa từng gặp chuyện khó tin như thế, nhận thức của cô bị đảo lộn không ít, hồi lâu sau nghiêm túc nói: “ Vụ án bảo mật tất nhiên tôi không hỏi, có điều tôi nợ các anh một lời xin lỗi.”
Thử Tiêu nhìn vẻ thành khẩn cũng tha thiết của Tiêu Mộng Kỳ, hắn biết sự chấn động của cảnh sát bình thường với thân phận này, đặc vụ đấy, hắn nghe còn thấy oai mà. Úi, được em gái xinh đẹp nhìn như thế, Tiêu ca hưởng thụ lắm, tất nhiên việc tham gia vụ án hai năm trước với làm đặc vụ gì đó không liên quan gì tới nhau, hắn cứ ỡm ờ: “ Xin lỗi gì? Chả lẽ cô làm chuyện gì có lỗi với chúng tôi à?”
“ Không phải, nhưng trước giờ tôi quát tháo sai bảo hai người, cho rằng hai người lười biếng, trốn việc, đi rửa xe thuần túy là cái cớ làm biếng, nhưng đó kỳ thực mới là cách gần thực chiến nhất, cho dù xuất hiện chuyện ngoài dự liệu.” Tiêu Mộng Kỳ bặm môi, quả thực là ánh mắt thành kiến bóp méo mọi thứ, cho dù đa phần tin tức do hai người bọn họ cung cấp, cô coi trọng song không mấy tôn trọng bọn họ, tự trách: “ Tôi làm người dẫn đội không hợp cách, nếu như dùng phương pháp của các anh, khả năng bây giờ tình thế tốt hơn nhiều, cậu ấy bị sa vào chuyện kia cũng có trách nhiệm của tôi.”
“ Không sao, chúng tôi đã quá quen rồi, so với đám lãnh đạo chỉ coi chúng tôi như tốt thí, cô và khoa trưởng Sử tốt hơn họ nhiều ... Dư Tội nói vậy đấy, kỳ thực con người cậu ấy không hề vô lý ngang ngược như người khác nghĩ, ai tôn trọng cậu ấy một, cậu ấy tôn trọng lại mười, nhưng ai chơi cậu ấy một lần, cậu ấy đáp lại cả trăm lần hơn thế ... Cũng may, cậu ấy thích cô, không hại cô đâu.” Thử Tiêu nén cười làm bộ mặt thâm trầm xoay người đi, không quên bỏ nhỏ một câu với em gái đang trong trạng thái tâm lý mẫn cảm:
Thích minh ư? Quả nhiên Tiêu Mộng Kỳ bị từ đó làm hết sức đột ngột, đột ngột tới mức hoảng loạn, tim bất giác đập nhanh lên mấy lần, chợt nhớ Dư Tội tuy luôn lười biếng, nhưng việc cô giao lại âm thầm hoàn thành xuất sắc, tuy tỏ ra chẳng động lòng, nhưng thi thoảng lại nói những lời ái muội, thì ra ... thì ra là vì cậu ấy thích mình sao?
Cô không nhận ra cảm quan của mình hoàn toàn biến đổi, đó là đặc vụ từng vào sinh ra tử, đó là anh hùng che dấu công và danh, bảo sao cô luôn cảm thấy Dư Tội khác người.
Tim cứ thế đập mạnh rất lâu.
Chuyện tới đó liền có bước ngoặt lớn, thay đổi đầu tiên là lệnh hành động, người phát ra không phải Hứa Bình Thu, Sử Thanh Hoài, Tiêu Mộng Kỳ, mà là một đồng chí có kinh nghiệm công tác đặc vụ, chính đơn vị đặc vụ nói thế, đồng chí ấy là:
Nghiêm Đức Tiêu.
Đối diện với một đống cái miệng há to tới mức nhét được mấy quả trứng gà của đồng đội. Tiêu ca làm mặt lạnh, trong lòng sớm cười chết thôi, thề bí mật này sẽ giấu tới cuối đời, giấu kín hơn điều lệ bảo mật, tinh thần Tiêu ca thỏa mãn tới tột cùng.
…. ……
Cộc cộc cộc, có người dùng ngón giữa gõ quầy gỗ hiệu bán vé số, sau quầy là ông chủ để ria con kiến, mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen, sỗ sàng nói: “ Muốn gì?”
Người gõ quầy là Dư Tội, quay đầu nói với vệ sĩ Quách Thiếu Hoa: “ Nói với hắn thế nào đây, không bằng cứ gì cả thì lấy tiền thế nào?”
Thu nợ còn có giấy, nhưng đây là thu tiền cờ bạc, Dư Tội là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa.
“ Trên di động ...” Vệ sĩ khác nhắc, hắn cũng là người ngoài nghề:
Dư Tội ồ một tiếng, lấy di động mới được phân phối, nhìn cái mặt tên kia, cái thứ quái này thế nào, giờ y còn chưa rõ, chỉ biết nhìn màn hình đọc: “ Nhìn đi, tổng cộng là hai vạn bảy nghìn tám trăm hai mươi đồng.”
“ Anh là ai?” Ông chủ cảnh giác hỏi:
Chuyện này Lưu Ngọc Minh dặn rồi, bấm số cho Quách Trung Kỳ trong bệnh viện, quả đúng là người quen dễ làm việc, ông chủ nhận điện thoại một cái, đưa ra bọc tiền, Dư Tội đếm qua loa, tiền này chuẩn bị trước, đêm xong hất đầu, ba người đi ra ngoài.
Ra xe nhìn lại cái phòng bán vé số, buổi sáng nên chả có ai, tường dán quảng cáo chi chít, ai mà ngờ nơi này kiếm ăn ngon thế, bọn họ đã cho ba túi tiền vào va ly từ những nơi thế này.
Hai tên vệ sĩ cũng là người mới, Lam Trạm Nhất phái đi để đảm bảo thu tiền diễn ra bình thường, một là Quách Thiếu Hoa, một là Ngô Dũng, cả hai vai u thịt bắp, rất khiếp người.
“ Lão Quách này, tôi vẫn chả hiểu cái kiểu kiếm tiền này là thế nào.” Dư Tội thuận miệng nói:
Quách Thiếu Hoa chính là người suýt bóp chết y: “ Cậu mà hiểu thì đã thành Lam gia.”
“ Dù có hiểu cũng chả thành Lam gia được, chuyện làm ăn này là dùng tiền kiếm tiền, chữ tín của Lam gia trong giới đủ cứng, thua bao nhiêu là trả bấy nhiều, không lừng nhằng.” Ngô Dũng nghe nói xuất thân quân ngũ, song không xác nhận được:
“ Anh nói thua, nhưng đây là kiếm mà ... Hai ngày qua toàn đi thu tiền.” Làm ăn hot tới mức này tới Dư Tội còn thèm nói gì tới bọn tội phàm:
“ Huynh đệ, cậu không hiểu rồi.” Ngô Dũng lên mặt giải thích, đây là đánh bạc dựa vào sổ xố toàn quốc, phần thưởng cao hơn vé số trúng từ 40 tới 70 lần, giống như kiểu đánh đề trong dân gian:
Vậy trung thưởng thì sao, nhất là phần thưởng lớn, làm sao trả nổi, vì tiền thưởng phải trả quá lớn.
Hỏi tới chỗ quan trọng, không thể lỗ được, đã bao giờ nghe tới công ty sổ xố nào lỗ chưa, chính vì không thể lỗ, cho nên nhà cái lắm tiền mới xuất hiện, nói cách khác một bên có nguồn khách, một bên thì có tiền, chỉ cần người có chữ tin cao, sản nghiệp này sẽ vận hành rất tốt.
“ À, hiểu rồi, Lam gia là nhà cái.” Dư Tội kỳ thực không hiểu lắm, tóm gọn lại bằng một câu, càng không hiểu là, có vụ làm ăn ngon thế, còn nghĩ mọi cách đi cướp xe làm gì, đơn giản vì sở thích cũng không thông, làm vậy không sáng suốt, chẳng may bị bắt, từ chuyện nọ dẫn sang chuyện kia, không phải oan à:
Rốt cuộc bọn chúng đi cướp làm cái gì?