Phía bên kia hai tên vệ sĩ vẫn sôi nổi tán gẫu đề tài này, không để ý tới Dư Tội trầm tư bất ngờ, Ngô Dũng hâm mộ lắm: “ Lam gia làm nhà cái mười mấy năm, chưa bao giờ xảy ra chuyện.”
“ Lần này thì có rồi, Băng Nha Lão không dễ chọc đâu, nghe nói hai người kia bị chém bán thân bất toại rồi.” Quách Thiếu Hoa hơi lo lắng, ác danh Băng Nha Lão khiến cả người kiếm cơm bằng nghề nguy hiểm cũng sợ:
“ Không sao, nếu bị người ta đuổi chém, chúng ta cứ vứt tiền bộ chạy là xong.” Dư Tội làm một câu hết sức vô trách nhiệm:
Ngô Dũng bật cười: “ Huynh đệ, cậu chưa từng làm nghề này không rõ, mất tiền còn chẳng bằng để người ta chém, ít ra còn có người lo cho.”
“ Nếu mất tiền trở về sẽ thế nào?” Dư Tội tò mò hỏi:
“ Cậu thử nói xem, sẽ giao vào tay bác sĩ Lưu.
Vãi cứt, nghĩ tới thằng biến thái đó là Dư Tội ngán, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà:” Đúng là bị chém vẫn hơn.”
Câu thật thà đó làm hai vệ sĩ cười liên hồi, bọn họ cũng định bắt nạt người mới, nên thu tiền đều đẩy Dư Tội ra phía trước, tên ngốc này còn không biết, cứ tưởng thế là oai lắm, nghênh ngang thu tiền như mình là lãnh đạo.
Lại tới một nhà nữa, nhưng không phải thu tiền mà là đưa tiền, ở chỗ này có người trúng thưởng hơn 4 vạn, đưa tiền cho người ta, người ta còn chả vui vẻ gì, nói trước kia đều qua lại bằng tài khoản, giờ lại dùng tiền mặt, rõ phiền.
Dư Tội nghe câu này không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ trận doanh của Lam gia có biến cố, nên đổi phương thức giao dịch, giờ thu tiền cũng bị chém, cảm giác như đã thành mặt trời sắp lặn.
Mới vào tổ chức nên chuyện gì cũng như đi trong sương mù, tổ chức ra sao, vận hành ra sao, kết cấu nhân sự thế nào, vì sao đổi phương thức, Dư Tội chưa hiểu được cái nào hết, chỉ biết trên xe càng lúc càng nhiều, hai tên vệ sĩ đề phòng y như trộm, mỗi lần tới địa điểm đều phái y lấy tiền hoặc đưa tiền.
May, hai ngày qua không bị ai đuổi chém, đợi thu tới một siêu thị ở đường Thâm Nam thì coi như xong địa điểm đi buổi sáng, y đi quanh siêu thị hai phút mua bao thuốc lá rồi ra.
Buổi trưa đi giao tiền một lần, là tài khoản gửi tiền chỉ định, không ngờ tài khoản dùng thân phận "Dư Tiểu Nhị". Mẹ nó, thằng đứng sau đúng là đồ hèn, Dư Tiểu Nhị trong hai ngày đã có hơn 400 vạn tài sản lai lịch bất minh rồi.
Từ ngân hàng đi ra là tới giờ cơm, điều kiện của cái tổ chức này rất tốt, xe tới một nhà hàng khá có cấp bậc ...
Mặc vest Kim Lợi Lai của HongKong, đi Toyota Alphard, khi Dư Tội bước vào, hình ảnh của y lọt vào camera giám sát, Tào Á Kiệt nhìn mà đau răng, không nghĩ ra, tên này mặc vest rất hợp, rất có phong thái lão đại giang hồ ...
“ Này khỏi nói nhé, Dư Nhi mặc vest trông đẹp trai thật đấy ...” Lý Mân gõ bàn phím, nhìn Dư Tội không ngờ có cảm giác mắt sắp thành trái tim, có lẽ vì ít nhiều hiểu y, giờ sắp coi y thành thần tượng của thời đại thiếu nữ rồi:
“ Ngựa dựa vào yên, nữ dựa vào trang điểm, nam dựa vào ăn mặc, không phải là bình thường à?” Tào Á Kiệt không muốn thừa nhận, Dư Tội dáng người thanh thanh, hơi chút gầy, hợp với bộ vest thanh lịch, vừa có chút chất nghệ sĩ, lại có vẻ hoang dã giang hồ, tóm lại rất khí chất, chỉ là không đủ cao, chiều cao này mà thêm vào mười phân thì cứ gọi là đi tới đâu thiếu nữ đỏ tới đó:
“ Tôi vẫn chẳng hiểu làm sao chớp mắt cậu ta chuyển sang trận doanh đối địch được, mà không ai nghi ngờ gì hết nữa chứ.” Du Phong thực sự quá thắc mắc chuyện này, đợi Thử Tiêu giải đáp:
Thử Tiêu vắt chân chữ ngũ làm lãnh đạo: “ Nói thế này đi, ưu điểm lớn nhất của Dư Tội là không có ưu điểm, toàn thân y là khuyết điểm, năm xưa ở trường cảnh sát, cậu ta toàn xếp sau tôi.”
“ Sao tôi thấy cậu đang ghen tỵ nhỉ?” Lý Mân bĩu môi:
“ Đương nhiên là ghen tỵ rồi, mọi người nghĩ mà xem, người toàn thân là khuyết điểm như cậu ta nếu tham gia vào tuyển dụng công khai của XHĐ, sẽ có kết quả gì?” Thử Tiêu không đợi người khác nói, vỗ đùi đáp: “ Còn phải nghĩ à, gia nhập đặc cách miễn thi chứ sao ... Mọi nhìn cậu ta sung sướng chưa, ra ngoài có xe đưa đón, có vệ sĩ đi theo, mặc hàng hiệu, ăn trong nhà hàng, đoán chừng trong tổ chức kia thành cán bộ trung tầng ... nhìn em phục vụ nhìn cậu ta cười tít mặt kìa, nếu mặc cảnh phục làm gì có chuyện đó, không biết cuộc sống về đêm của cậu ấy phong phú ra sao... Con bà nó, sao không phải là tôi? Sao lần nào cũng là cậu ấy chứ.”
Càng nói mọi người càng không nhịn được cười, nhưng mà đúng, từ thợ rửa xe, nhảy một phát thành phần tử XHĐ, chuyển biến này người thường không làm được.
Nhìn lại bọn họ, nước khoáng cơm hộp, rúc trong không gian nhỏ hẹp, ghen tỵ thật chứ đùa à?
Không ai phát hiện khi tác nghiệp Dư Tội gắn trên người camera giám sát siêu nhỏ, đợi tới địa điểm giữa đường như siêu thị, như sạp báo, sẽ lén lút tháo camera ra, sau đó người nhà sẽ nhặt về, chẳng những có chứng cứ thu tiền, còn có nhiều khuôn mặt mà tổ chuyên án không biết.
“ Nghĩ gì thế?” Lại là một thời gian theo dõi chờ đợi buồn chán, Tào Á Kiệt thấy Du Phong nhíu mày mãi liền hòi:
Du Phong không dám khẳng định:” Tình hình khác thường, tuy XHĐ thích dùng tiền mặt, nhưng thao tác có vấn đề, quá ngang nhiên.”
“ Có gì chứ, loại chuyện này ở Đại Nguyên cũng có, anh ít thấy nên mới bất ngờ thôi.” Thử Tiêu vỗ mồm ngáp a a:
“ Nếu trước giờ luôn là thế thì tôi không nói, nhưng mới làm hai tháng, vì sao? Không nghe Dư Tội đối thoại với hai người kia à? Lam gia bảo làm thế.” Du Phong nhấn mạnh: “ Hai tháng, vừa vặn cục công an thành phố Thâm Quyến tổ chức truy quét đánh bạc qua mạng.”
“ Á ...” Tào Á Kiệt ngồi thẳng dậy:
Tư duy thần kinh của Lý Mân kích thích ngay: “ Lẫn lộn đầu đuổi là vì che dấu thứ quan trọng hơn.”
Du Phong kiểm tra một đống tài khoản vừa mới có được, giật mình, tiền "Dư Tiểu Nhị" chuyển vào đã chuyển đi rồi, xem phía tiếp nhận, là nước ngoài, mệnh lệnh của tổ chuyên án là theo dõi, không được có bất kỳ hành động gì, chỉ biết thở dài, thân phận của hắn không đủ điều tra.
“ Mọi người xem đi, thủ pháp chuyển khoản giống bọn cướp xe, đều là xé nhỏ ra chuyển qua nước ngoài sau đó gộp lại ... Chúng làm thế nào? Đánh bạc qua mạng? Có phải vậy không?” Du Phong đột nhiên vỗ bàn kêu lên: “ Chắc chắn là thế.”
“ Thế nào?” Lý Mân chạy tới nhìn màn hình:
“ Vào sòng bài ... Sau đó là tẩy mã đi ra.” Du Phong giới thiệu cho mọi người phương thức này, tẩy mã, ý nói nếu như người trong Trung Quốc tới Macao đánh bạc, nhưng không tiện mang tiền mặt, tới sòng bài Macao, tìm người chuyên phụ trách "tẩy mã", sòng bạc dựa vào đẳng cấp tín dụng, khả năng không cần tiền mặt cung cấp cho số phỉnh bằng tiền mặt tương ứng.
Thử Tiêu cũng hứng thú rồi, chỉ cần mở vài tài khoản, tới sòng đánh bạc, thắng thua chỉ là tượng trưng, sau đó lấy tiền, khoản dư tiến vào tài khoản chỉ định, nếu bọn cướp cũng đánh bạc, vậy là nhà cái trên mạng rửa tiền hộ.
“ Còn một khả năng nữa, nhà cái chính là kẻ đứng sau tổ chức vụ cướp.” Tào Á Kiệt nói:
“ Không thể, đây là kiểu làm ăn ngồi rung đùi thu tiền, đi cướp làm gì?” Du Phong và Lý Mân lắc đầu:
“ Nếu mọi người phủ định, vậy Lam Trạm Nhất không phải người chúng ta tìm rồi.” Tào Á Kiệt chỉ ra nghịch lý:
Đúng là như thế, người ta ngày kiếm đống tiền, sao lại đi cướp, song thủ hạ của ông ta là Duẫn Thiên Bảo là kẻ trực tiếp tổ chức cướp, lấy danh nghĩa ông ta chỉ huy .
Thế là sao? Bọn họ chung suy nghĩ với Dư Tội, rốt cuộc bọn chúng đi cướp làm cái gì?