Lúc này Dư Tội lái xe vào xưởng sửa xe Sửa nhanh chữa gọn, đây là lần đầu tiên y vào nơi này, chấn động hơn cả trong tưởng tượng.
Một chiếc Infiniti bị đâm móp đang được công nhân tháo rỡ, một chiếc xe nữa không rõ tên bị thái thành bảy tám phần, linh kiện vứt khắp nơi, hai người đang lắp lại đường dây điện trên xe, còn có chỗ xe bị cẩu lên, bánh xe đang xoay hết tốc độ, chừng phải trên 100 km/h.
Thình lình bánh xe phát ra tiếng lắc rắc kỳ quái từ từ dừng lại, Duẫn Thiên Bảo nhảy trong xe ra, chỉ huy thợ sửa chữa:” Khe hở giữa ổ trục quá lớn, tốc độ lên tới 160 km/h dễ bị kẹt, thay đi.”
“ Làm gì thế?” Dư Tội thực sự hiểu không nhiều bằng nhìn thấy:
“ Độ xe, tham gia thi đấu.” Ngô Dũng trả lời:
“ Bảo ca đích thân tham gia à?”
“ Đương nhiên, bác sĩ Lưu đặt hết lên người anh ấy, Bảo ca là tay đua có hạng.”
Duẫn Thiên Bảo lúc nãy đã chủ ý tới đám Dư Tội, cười ha hả chỉ mặt y, hôm đó tình cờ gặp nhau một lần, không ngờ gặp lại thân phận đã khác, chuyện kia hắn đã biết, bắt tay Dư Tội rất nhiệt tình: “ Tiểu huynh đệ, lần đầu gặp cậu, tôi đã thấy cậu không giống người rửa xe.”
“ Vậy giống cái gì?” Dư Tội cười hỏi, sao ai cũng nói mình không giống thợ rửa xe:
“ Giống người trong giới chúng ta chứ sao, ha ha ha, tên béo bạn cậu đâu?”
“ Cậu ấy nhát gan, ngay ngày hôm sau sợ quá chạy một mạch về quê luôn rồi.” Dư Tội nói kèm tiếng thở dài:
“ Thời buổi này nên cẩn thận, nhưng không thể nhát gan, nếu không chả làm được gì ra hồn, nhìn đi, tiểu huynh đệ to gan, giờ thế nào hả? Ha ha, vẻ vang hơn rửa xe cho tên trọc gấp bội ... Đi nào ...” Duẫn Thiên Bảo dẫn ba người vào nơi làm việc, giống ở trong xưởng, bàn làm việc cũng là sống sắt gắn thêm ván sắt:
Dư Tiểu Nhị quen việc rồi, một valy tiền mặt, có cả thẻ ngân hàng ghi rõ mật mã, kiểm kê xong, Duẫn Thiên Bảo trịnh trong giao cho Dư Tội một tờ giấy viết tay, dặn Dư Tội đưa tới đâu.
Xách tiền, kẹp thuốc, ba người lên xe đi, Dư Tội nhìn thấy cái hố nông mình đào vẫn còn đó không nhịn được cười, vừa lái xe vừa buồn chán hỏi: “ Bảo ca sao lại còn tham gia thi đấu, khác nào vừa đá bóng vừa thổi còi.”
“ Đừng hỏi nhiều, tôi còn chưa hiểu đây.” Quách Thiếu Hoa cách cáo:
“ Có gì mà chưa hiểu, liên hợp với nhà cái lớn, tới khi đó tỉ lệ đưa ra, thắng thì theo tỉ lệ mà chia, thua không tới mức ngã chổng vó, ngốc thế.” Tên Ngô Dũng thích làm ra vẻ thông minh, cho nên giả ngốc với hắn thì đôi khi biết được chân tướng:
Lần này địa chỉ giao tiền khác rồi, giao cho công ty đảm bảo, lại phải chạy tới ngân hàng lần nữa, xong việc thì đã là quá nửa buổi chiều, dù là tổ chức ngầm thì cũng có quy luật công tác, cần báo cáo cấp trên.
Khi báo cho Lưu Minh Ngọc, hắn bảo tới trung tâm thương mại Ngân Đô gặp hắn, ba người lật đật lái xe tới điểm chỉ định. Lưu Minh Ngọc đã đợi sẵn, toàn thân mặc bộ vest trắng không có tí tạp chất nào, nhìn kiểu gì cũng giống loại thận hư gan suy, buông thả quá độ, cái mặt trắng tai tái làm không ai dám nhìn nhiều.
Danh sách, hóa đơn giao cho Lưu Minh Ngọc, Dư Tội tranh thủ lúc hắn xem, liếc mắt nhìn quanh, không phát hiện camera giám sát, thầm thất kinh, nói cách khác mọi chuyện do Dư Tiểu Nhị và hai tên vệ sĩ làm, chẳng có chứng cứ gì chứng tỏ liên quan tới bác sĩ Lưu.
Cái tên này làm sao ý thức chống điều tra cũng tốt thế? Chả lẽ là một thành viên của băng cướp hay sao? Dư Tội nghĩ tới người bị hại hôn mê, í, rất là hợp lý, mà một chuyện vô lý khác cũng hợp lý luôn.
“ Cậu nhìn người ta thế làm gì?” Lưu Ngọc Minh cong ngón tay, điệu đà búng Dư Tội một cái, như mỹ nhân quốc sắc thiên hương bị lưu manh nhìn trộm, rất không vui:
Dư Tội ấp a ấp úng:” Lão đại, anh có quyền có tiền, người ta coi anh là thần tượng không được à?”
Hai tên vệ sĩ sởn hết da gà, nghĩ lại mấy ngày đi với thằng này, rùng mình theo phát nữa.
Lưu Ngọc Minh cũng bị câu trả lời này làm bất ngờ, che miệng cười:” Cái thằng nhóc này, nói chuyện thành thật lắm ... Được rồi, hôm nay tới đây thôi, hai người đợi ở đây, Tiểu Dư theo tôi.”
Ngoắc ngoắc ngón tay, Dư Tội liền lật đật chạy theo tới bên xe, có lẽ bác sĩ Lưu thực sự muốn thưởng người ngưỡng mộ mình, mở cửa xe rút một cọc tiền, nhón hai ngón tay đút vào túi Dư Tội, mắt hoa đào lấp lánh ý cười, ngón tay cong hình hoa lan phất khẽ: “ Biểu hiện không tệ, tôi thay Lam gia thưởng cho cậu, làm cho tốt, tối không có chuyện gì chớ chạy linh tinh, Thâm Quyến này không thanh bình, đi đi, để hai người họ bảo vệ cậu.”
“ Vâng, lão đại đi thong thả ạ.” Dư Tội khom người mở cửa, đợi lãnh đạo lên xe mỉm cười đóng cửa lại:
Lãnh đạo đi rồi, Dư Tội rút phắt tiền ra, phẩy kêu phành phạch, dương dương đắc ý quay lại, không ngờ hai tên vệ sĩ nhìn y với ánh mắt dè chừng, Dư Tội thoải mái phất tay: “ Sao thế, tên đó biến thái, nhưng tiền không biến thái ... Đi nào, tối nay tôi mời.”
Rồi nghênh ngang đi như lão đại, hai tên vệ sĩ nhìn nhau, chạy theo, cán cân chủ thứ hình như nghiêng đi, đã bao lâu đâu, tên Lưu Ngọc Minh khốn kiếp o bế thằng này như thế, làm huynh đệ đi theo Lam gia bao năm nguội lạnh.
…… ……
Đối với người lo lắng trùng trùng, cuộc sống có màu u ám.
Bóng đêm buông xuống, khu an dưỡng vũ cảnh ở ngoại ô tắm trong cơn mưa nhỏ li ti, nơi ở của tiểu tổ hành động, đèn vẫn còn sáng.
Cơn mưa nhỏ chẳng giải nhiệt lại khiến hơi nóng bốc lên mạnh hơn, Hứa Bình Thu chỉ còn áo ba lỗ, lau mồ hôi, đặt tài liệu vừa thu được xuống, trừ vị ở bên đặc vụ vẫn lạnh tanh, Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài đều đầy lo âu.
“ Đôi khi vụ án là vậy đấy, biến thành đầu voi đuôi chuột không ít, nhưng biến thành chẳng ra thể loại gì này, vừa vặn chứng minh, tội phạm bây giờ đã không còn đơn nhất nữa.” Hứa Bình Thu thong thả đánh giá: “ Vài năm qua các đều có vụ án tương tự, kinh tế phát triển đi cùng với tội phạm phức tạp hóa là thế, nhất là mạng internet khiến xúc tua chúng lan khắp nơi, gây nguy hại lớn. Tỉnh chỉ thị, chúng ta ngoại trừ điều tra vụ cướp xe còn toàn lực hiệp trợ cảnh sát Thâm Quyến trừ bỏ cái nhọt độc này ...”
Tiêu Mộng Kỳ nhíu mày ở đó, cái tội danh tụ tập đánh bạc rất nhẹ, có khi chỉ là xử phạt trị an, phải khi có tình tiết nghiêm trọng cấu thành tổ chức sòng bạc, nếu như vất vả truy đuổi qua mấy tỉnh tới một đại lý đánh bạc qua mạng thì hành động này đúng là đầu voi đuôi chuột.
Tư liệu được truyền cho Sử Thanh Hoài, cô phát hiện Hứa Bình Thu đang nhìn như đánh giá mình, khẽ mỉm cười, vị cảnh sát trong truyền thuyết này, thực sự gặp mặt không bằng nghe tên, trừ mở cuộc họp, liên lạc, đưa Nghiêm Đức Tiêu lên thì chẳng làm gì.
Nhưng chắc chắn ông ta không phải là lãnh đạo làm cảnh, nếu không đã chẳng có nhiều vụ án được phá trong tay ông ta như thế, nhưng lần này liệu có được không? Ông già này mất tới hai ngày mới nhớ được đại khái nghi phạm.
“ Tiểu Tiêu, hình như có nghi vấn về tôi hả?” Hứa Bình Thu đột nhiên hỏi:
Tiêu Mộng Kỳ không trả lời thẳng:” Xử trưởng Hứa không phải có thành kiến đơn vị hoặc kỳ thị giới tính chứ?”
“ Tôi nói là tôi không, nhưng cô chắc chắn là có, con gái tôi cũng chạc tuổi cô, có gì dấu trong lòng, nét mặt nó cũng tương tự.” Hứa Bình Thu phun khói từ mũi, vị đặc vụ hóa đá kia không ngờ lại cười:
“ Xử trưởng nhất định muốn biết nghi vấn của tôi sao?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi lại lần nữa, có vẻ nghi vấn của cô sẽ không dễ nghe: