“ Nói ra đi, nói ra lòng sẽ thoải mái hơn.” Cô bé rất cá tính, ài nếu Sử Thanh Hoài có một nửa sự mạnh mẽ này đã không biến từ lãnh đạo thành đại bảo mẫu, Hứa Bình Thư nửa buồn nửa buồn cười. Nhiều người cho rằng lãnh đạo đều là kẻ trơn tuột, khôn khéo mọi mặt, kỳ thực không hẳn, thiếu cá tính sẽ khó được lãnh đạo lắm.
“ Nhưng nói ra rồi mà không giải quyết được thì càng khó chịu ... Rất đơn giản, trước đó chúng ta có mục tiêu, có đường lối xác định, nhưng bây giờ chúng ta không biết làm gì, toàn bộ đặc cảnh thì ở lại đây không ra ngoài, tổ chi viện lại theo dõi chính người mình ... Phải chăng thành trống đánh xuôi kèn thỏi ngược rồi?”
Tiêu Mộng Kỳ ngôn từ sắc xảo, khiến Sử Thanh Hoài nghe mà khẩn trương, thế này khác nào trực tiếp chất vấn lãnh đạo cơ chứ?
“ Vậy theo ý cô nên làm sao?” Hứa Bình Thu vẫn mỉm cười:
“ Bắt đầu từ Duẫn Thiên Bảo, dùng Vương Thành dụ mấy nghi phạm tham gia vụ án ra, bắt hết bọn chúng, làm tới đâu, gọn tới đó.” Tiêu Mộng Kỳ nói rất dõng dạc dứt khoát:
Hứa Bình Thu gật gù như đang nghe trẻ con nói lớn lên sẽ làm gì vậy, cái điệu bộ đó khiến Tiêu Mộng Kỳ bị kích thích, hít một hơi bổ xung:” Tôi cho rằng điều kiện đã chín muồi, tôi hoàn toàn có thể sắp đặt cạm bẫy dụ chúng tới Thâm Quyến ...”
Nói chưa xong đã phải dừng vì Lão Hứa cứ xua tay, Tiêu Mộng Kỳ mím chặt môi như cố nén giận.
Ác hơn nữa, Hứa Bình Thu như cố tình ngó lơ cô, quay sang Sử Thanh Hoài:” Còn cậu thì sao, cậu có cảm giác gì về lần thực chiến này?”
“ Cảm giác lớn nhất là lý luận và thực tế xa rời nghiêm trọng, căn bản không thích ứng được.” Sử Thanh Hoài rất tinh thông phân tích hồ sơ vụ án, nhưng ra tới thực tế mới thấy chẳng có ý nghĩa gì, loại phân tích khi đã biết kết quả hoàn toàn vô nghĩa:
“ Đúng thế đấy, làm chỉ huy trước tiên phải có tầm nhìn đại cục. Tiểu Tiêu, rất quyết tâm, dứt khoát, thế là tốt, song nếu chúng ta mà bắt người thì vụ án của Thâm Quyến hỏng rồi, chả phải vì vài con gà mà phá tường rao sao?” Hứa Bình Thu đưa ra ví dụ hình tượng, Tiêu Mộng Kỳ nghe chướng tai, lập tức quay sang đả kích Sử Thanh Hoài: “ Còn cậu nữa, xem ra suy nghĩ ban đầu của tôi là sai, trước tiên cần huấn luyện không phải đội ngũ mà là người dẫn đội như cậu.”
“ Tôi ...” Sử Thanh Hoài khẩn trương: “ Tôi sai ở đâu ạ?”
“ Không sai, cậu đúng quá chu đáo quá, mọi phương diện đều lo lắng vẹn toàn, nhưng cậu là người đứng đầu tiểu tổ chi viện, tôi cần cậu lãnh đạo cái đội ngũ này, không phải đi làm người ngoại giao, cậu không đứng đúng lập trường.”
Thế này là phủ định hết công tác của Sử Thanh Hoài từ đầu tới giờ rồi, làm hắn rất mất mặt, muốn phản bác không phản bác được, nhớ lại nếu không có hắn, hình như cũng chẳng khiến đội ngũ bị ảnh hưởng gì, tức thì ỉu xìu.
“ Tôi thấy vấn đề bây giờ là ở phương hướng, không phải ở bố trí.” Tiêu Mộng Kỳ khẽ đá Sử Thanh Hoài một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang tìm kiếm đồng minh:
Sử Thanh Hoài sực tỉnh tiếp lời luôn:” Đúng, xử trưởng Hứa, tôi thấy phương hướng của chúng ta có vấn đề, không liên quan tới bố trí.”
Mặt Hứa Bình Thu hơi nheo lại chút, ông nhìn thấy động tác nhỏ của cô nương kia: “ Phương hướng có gì sai à?”
“ Không phải sai, mà chúng ta căn bản là không có phương hướng nào ... Chỉ vì Dư Tội bị đối phương tuyển làm lính đi thu tiền, chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng thực chất tới vụ án? Cậu ấy cơ bản bị dùng làm ma thế mạng cho chúng.” Tiêu Mộng Kỳ cường liệt chủ trương triệu Dư Tội về, công việc đó quá nguy hiểm, không chỉ có khả năng bị XHĐ chém, còn bị người mình bắt, hoàn toàn không đáng:
“ Vâng, tôi cũng thấy để cậu ấy ở vị trí đó là không cần thiết, vụ án đã rõ ràng rồi, Lam Trạm Nhất dính líu tới đánh bạc, Mã Gia Long và Tạ Đông Bằng dính líu tổ chức XHĐ gây thương tích, Duẫn Thiên Bảo liên quan tới vụ cướp. Chúng ta nên nhắm chuẩn vào một hướng, truy đuổi tới cùng, sau đó mở rộng chiến quả. Hiện giờ vị trí của chúng ta quá lưng chừng, cả tin về vụ cướp cũng báo cho bên kia, họ coi như trò cười, nói là mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn chưa là gì trong mắt những kẻ đó ... Họ căn bản không tin ...” Sử Thanh Hoài ấm ức lắm, vất vẻ như thế lại thành trò cười, ai chịu nổi chứ:
Lão Hứa liên tục bị cấp dưới chất vấn, không giận lại còn cười: “ Khá lắm, khá lắm, có tiến bộ, ít nhất là biết nghi ngờ cấp trên.”
Chẳng biết đang khen hay đang chê, nhưng rõ ràng lãnh đạo không coi những lời của mình vừa rồi vào đâu, Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài rất nản chí.
“ Đừng nhìn tôi, đại đa số trường hợp lãnh đạo không anh minh như mọi người kỳ vọng đâu, vấn đề của hai người , tôi không giải quyết được ... Có biết cách thức tốt nhất để công phá một pháo đài không?”
“ Là từ bên trong.” Sử Thanh Hoài theo thói quen trả lời cấp trên:
“ Đúng, đó là cách nhanh chóng hữu hiệu nhất, các bố trí khác đều bỏ qua.”
Nhìn lãnh đạo có vẻ chẳng có gì lo lắng, nhưng đem thành bại đặt lên hết một người làm Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài càng lo.
…………….. …………….
Con phố dài, cơn mưa nhỏ, xe đỗ hỗn loạn và người đi được vội vã, tăng thêm cảnh đêm một chút tiêu điều.
Trong lòng người bi thương, màu sắc cuộc sống là màu tối.
Từ trong chiếc Audi bước ra, Lưu Ngọc Minh che ô cho ông chủ Lam Trạm Nhất, đã gần một tuần trôi qua, ông ta chọn thời điểm không gây chú ý đi thăm thủ hạ bị chém.
Tôn Đông Dương tìm được từ quê nhà Đài Châu, theo ông ta 9 năm rồi, Viên Trung Kỷ thì càng lâu hơn nữa, gập ngón tay tính đã 15 năm, tới già lại thua trong tay một đám vô lại, chuyện này làm Lam Trạm Nhất Không sao khuây khỏa được.
“ Đông Dương bị đập vỡ khuỷu tay phải, bụng bị đâm tới lá lách, gối trái trúng một gậy, cũng đã vỡ vụn, sau này dù lái xe cũng không thể. Chú Viên bị chém bảy nhát, một cánh tay bị phế rồi, còn phải đại phẫu vài lần, hôm qua vừa khôi phục ý thức.” Lưu Ngọc Minh nhỏ giọng giới thiệu tình hình, lời này truyền đi một tin tức làm người ta thương cảm, hai vị nguyên lão sau này e chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi:
“ Đã nghe ngóng rõ hiện trường hôm đó rồi chứ?” Lam Trạm Nhất đứng lại, rất không vui: “ Vì sao hôm đó Ôn Lan cũng đi theo?”
“ Vì thương lượng chuyện đua xe với Thiên Bảo.” Lưu Ngọc Minh trả lời, hắn ngửi ra được sự hoài nghi trong câu hỏi này, lão già đó chẳng bao giờ tin ai, dù người mình, lão ta chỉ tin tiền, hắn có cảm giác không lành, cho nên thêm một câu:” Cô ấy không sao đâu ạ, dao đó sâu thêm một chút thôi là tới xương sống rồi ... Truyền những 600 cc máu mới kéo được mạng từ quỷ môn quan về ...”
Lam Trạm Nhất sực tỉnh, trừng mắt lên nhìn:” Ý tôi không phải như thế, nói cho tôi nghe làm gì?”
“ Xin lỗi Lam gia, tôi lỡ lời.” Lưu Ngọc Minh thẽ thọt nói:
“ Cái người cứu con bé về được cậu dùng rồi sao?”
“ Vâng, giờ việc thu tiền khác nào bia sống, chẳng ai dám làm nữa.”
Đối với sự an bài này, Lam Trạm Nhất không có ý kiến gì, hai người một trước một sau đi vào đại sảnh bệnh viện.
Đó chắc chắn là một cảnh thê thảm, Lưu Ngọc Minh đã nhìn thấy rồi, hai người đó bị chém không còn ra người nữa, toàn thân băng bó như xác ướp. Ai nhìn cũng sinh hoài nghi, như vậy sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa không? Lưu Ngọc Minh đi chậm lại, đóng cửa lại, như để ông chủ có thời gian gặp mặt, không ai để ý một tay hắn lấy ra di động, nhanh chóng bấm số, gửi tin nhắn, nội dung là:
Lam gia nghi ngờ rồi.
Ấn nút gửi, xóa nội dung, xóa phần tin nhắn đã gửi trong máy, hắn khom lưng đứng ở bên cửa, mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện, ở cửa một phòng bệnh có hai nam tử mặc áo so mi tối màu, tay cầm báo, mặt hướng về phía này. Hắn cười, biết đó là cảnh sát, còn nguyên nhân vì sao cười thì vì làm cái chuyện này đúng là ngu, hai kẻ bị phế còn giá trị gì nữa.