“ Vâng ...” Vi Phương Viên rối rít ngồi xuống, nhưng ngồi rồi lòng càng hoảng làm Lưu Ngọc Minh bực minh thúc giục mấy lần, hắn ngập ngừng nói: “ Nhưng, không có tiền.”
“ Nói láo, làm sao có thể không có tiền, không có tiền thì tôi lấy mạng anh.”
“ Thực sự không có mà, vừa mới chuyển đi rồi.”
“ Ai chuyển?”
“ Tôi.”
Có người trả lời, giọng nói đó như dòng điện chạy xuyên qua người Lưu Ngọc Minh, hắn phản ứng ngay tích tắc song cũng muộn rồi. Sáu người mặc trang phục công sở đứng dậy, liên tiếp tiếng đùng đùng đùng phát ra, nối liền không dứt, không phải tiếng súng, nhưng càng uy lực hơn súng chớp mắt đám lưu manh mắt cay xè miệng ho khù khụ bị bao vây bởi khỏi trắng.
Súng bắn khỏi, dùng để dập lửa, mỗi viên đạn bao phủ phạm vi 4 m2, mười mấy viên đạn bắn ra, chớp mắt đánh tan sức chiến đấu của bọn lưu manh, kẻ nào kẻ nấy ho khù khụ, như là chuột bị hun khói chạy ra khỏi hang, phun phì phì toàn bột, đắng không nói được ra lời.
“ Ngọc Minh này, bác sĩ không muốn làm lại đi làm lưu manh à?”
Giọng nói âm trầm của Lam Trạm Nhất xuất hiện, đám nhân viên công ty lúc này mới thể hiện sức chiến đấu cường đại, thoáng cái xông tới khống chế đám ô hợp mà Lưu Ngọc Minh mang tới.
“ Không được qua đây, nếu không tôi bắn đấy.” Lưu Ngọc Minh hét lên the thé, chĩa vào Lam Trạm Nhất và hai tên vệ sĩ: “ Tôi bắn thật đấy.”
“ Bỏ súng xuống đi, tôi không chấp với nữ nhân.” Lam Trạm Nhất thái độ bình thản:
“ Ông, ông sẽ phải trả giá vì câu này .... Hôm nay tôi phải làm nam nhân một lần.” Lưu Ngọc Minh bị kích thích tới mặt mày vặn vẹo, bóp cò:
Đoàng!
Á...! Tiếng người la hét.
Bắn thật rồi, Lam Trạm Nhất quay đầu đi tựa hồ không đành lòng nhìn hậu quả.
Súng nổ trong tay Lưu Ngọc Minh, nổ cho đôi tay ngọc ngà của hắn đầm đìa máu, dưới đất còn có cái ngón tay, chính là cái ngón mà hắn hay uốn éo điệu đà:” ... A. .. A ... Lam Trạm Nhất, đồ vương bát đản.”
“ Tôi chẳng làm gì cả, cậu chưa xứng để tôi ra tay.”
“ Ông không chạy được đâu, tôi chết cũng phải kéo ông theo.” Lưu Ngọc Minh nắm chặt lấy bàn tay bị thương, đau đớn nhìn ngón tay đứt:
“ Yên tâm, cậu không chết được đâu, cậu mà chết thì lấy ai ra làm nhà cái?” Lam Trạm Nhất hài lòng nhìn bộ mặt như bị sét đánh của Lưu Ngọc Minh, người lảo đảo mấy cái lùi lại, từ lúc xông vào công ty đảm bảo là hắn đã sập bẫy rồi, Lam Trạm Nhất cười:” Xem ra cậu nghĩ thông rồi, thế là tốt, mọi chứng cứ đều chĩa vào cậu, thôi cậu gánh đi vậy nhé.”
“ Ông ... Ông ...” Lưu Ngọc Minh vừa định xông tới thì bị tên vệ sĩ đã lăn quay:
“ Phương Viễn, xử lý hiện trường nhé ... Tôi đi đây.” Lam Trạm Nhất không nói thêm nữa, chắp tay sau lưng đi thẳng, rất dứt khoát gọn gàng:
“ Không, không, không ...” Lưu Ngọc Minh bò lồm ngồm, nỗ lực bò, bò, thậm chí móc di động ra, bấm một cái số quen thuộc, lúc này điều duy nhất làm hắn không nguôi ngoai được là vì sao Ôn Lan lừa hắn, nhưng điện thoại không gọi được nữa, nước mắt ròng ròng, ném di động đi.
Để lại trong hành lang vết máu cùng tiếng quái lạ, chẳng biết là khóc hay cười.
....................... ........................
“ Sao chưa ra tay?”
Tào Á Kiệt sốt ruột nói đi nói lại câu này không biết lần thứ bao nhiêu rồi, từ camera giám sát, hắn thấy Lam Trạm Nhất, Vương Thiệu Dương, hai tên này chia nhau ra hai hướng bắc nam, vậy mà chưa phát lệnh, làm hắn chửi thầm lãnh đạo mấy lần rồi:
“ Làm sao chưa ra tay?” Tiêu Mộng Kỳ cũng đứng ngồi không yên, kênh chỉ huy vẫn chưa truyền lệnh, xe đã đi mất hút rồi, chẳng hiểu xảy ra biến cố gì nữa:
“ Có lẽ bên trên có cân nhắc khác.” Sử Thanh Hoài không sao giải thích được, chỉ có thể nhắc nhở: “ Phục tùng mệnh lệnh, giám thị động tĩnh của công ty đảm bảo.”
“ Nhưng nơi đó thành cái ổ trống rồi.” Lý Mân hậm hực cãi lại: “ Còn gì giám thị nữa.”
Sử Thanh Hoài ngớ ra, hoang mang không rõ bộ chỉ huy làm trò gì.
“ Vì sao vẫn chưa hạ lệnh?” Lý Xước cuống lên, hắn hận không thể tự mình đi bắt Lam Trạm Nhất:
“ Vì tôi vẫn chưa thấy được thứ tôi muốn thấy.” Hứa Bình Thu dập thuốc nhìn chằm chằm vào màn hình chưa có động tĩnh gì:” Cái này nhất định phải thấy, nếu không cái gốc không trừ, tro tàn cháy lại rất nhanh.”
“ Nhưng nếu Lam Trạm Nhất bỏ trốn thành công, chúng ta sẽ không gánh được trách nhiệm.”
“ Vì sao ông ta phải trốn? Cậu có chứng cứ phạm tội gì của ông ta không?”
Lý Xước sững sờ, nếu tiền của công ty đảm bảo toàn bộ trong tay Lưu Ngọc Minh, thế còn chẳng phải dù bắt rồi cũng phải thả à:” Vậy rốt cuộc chúng ta đợi cái gì?”
: Đợi cao trào xhứ sao, màn biểu diễn này không thể chỉ có một mình Lam Trạm Nhất được.” Sắc mặt Hứa Bình Thu dần dần chuyển sang mừng rỡ, khi nhìn thấy bốn chiếc xe cảnh sát, nói: “ Tới rồi, tôi đợi họ đấy.”
“ Cái gì?” Lý Xước giật nảy mình, không có mệnh lệnh bên trên, xe cảnh sát đâu ra:
“ Lệnh cho tổ số bảy, số chín, số sáu phong tỏa tòa nhà, các lực lượng ngoại vi phong tỏa đường ... Phàm là nhân viên tòa nhà Trí Nghiệp, không ai được rời đi.”
“ Lệnh tổ số 10, số 1, bắt toàn bộ những người liên quan tới công ty đảm bảo không được bỏ sót một ai.”
Hứa Bình Thu liên tiếp phát ra mấy mệnh lệnh, cùng mệnh lệnh truyền qua kênh chỉ huy, từ những chiếc xe trong ngõ, đầu đường, xe cảnh sát giao thông, xe dân dụng không có gì bắt mắt, cửa mở ra người ùn ùn kéo xuống làm không ai tưởng tượng được, vì sao trong không gian chật hẹp như thế lại chứa được nhiều người vũ trang như vậy.
Cửa ra vào, cầu thang máy lần lượt bị phong tỏa, Duẫn Nam Phi cầm tiểu liên dẫn người xông lên tầng thượng, vừa mới vào thì dân cảnh tới trước đã còng hết người trong công ty, còn cả Lưu Ngọc Minh đã hôn mê do mất máu quá nhiều ở lối thoát hiểm, dãn đội dân cảnh đi lên kính lễ.
Duẫn Nam Phi lạnh lùng ra lệnh: “ Tước vũ khí.”
Đặc cảnh đấu dân cảnh, chẳng có gì hồi hộp, khi có người ý đồ rút súng, Duẫn Nam Phi chĩa tiểu liên tạch tạch tạch một tràng làm cả đám tái mặt im re.
Phía công ty đảm bảo xuất hiện chuyện bất ngờ, Vương Thiệu Dương dẫn vài đồng nghiệp cứu ra thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú vang, đường đi xuống bị chặn, hắn cuống lên rút súng bắn vào một chiếc xe, đáp lại là một loạt đạn tiểu liên nổ như ngô rang, tiếng kêu thảm truyền ra từ cửa.
Giằng có được đúng năm phút, đám người giơ tay đi ra.
Hứa Bình Thu lúc này mới châm điếu thuốc rít một hơi thật dài, bộ dạng thỏa mãn đứng nói.
Lý Xước phục sát đất rồi, cung kính rót chén trà đưa tớ, khiêm tốn thỉnh giáo: “ Tôi chưa hiểu sao chúng quay lại công ty đảm bảo?”
“ Đó gọi là ném đá dò đường, nếu công ty đảm bảo thực sự xảy ra chuyện, bị cảnh sát bao vây, vậy Lam Nhất Trạm sẽ không xuất hiện. Nếu không có chuyện gì thì Lưu Ngọc Minh chắc chắn chạy đi cướp nhà cái, vừa vặn rơi vào tay ông ta.” Hứa Bình Thu chỉ điểm:” Vừa rồi tôi nói với cậu, ông ta không chạy, dù có chạy cũng không mang án mà chạy, nếu không tới đâu cũng là gai trong mắt cảnh sát. Vì thế ông ta phải rút mình ra cho sạch sẽ, Lưu Ngọc Minh muốn tranh thủ thời gian ông ta không có nhà, vừa vặn làm dê thế tội ... À phải, cảnh sát tới tòa nhà Trí Nghiệp thuộc bộ phận nào?”
“ Phân cục Tiên Hồ, chắc do Lam Trạm Nhất chỉ huy.”
Lý Xước đau lòng, giao Lưu Ngọc Minh cho cảnh sát, cái nồi đen đó có không muốn gánh cũng không được, Lam gia vẫn sạch sẽ, nói không chừng sóng gió qua đi sẽ lấy thân phận nhà đầu tư trở về:
“ Giờ bắt ông ta vẫn rất phiền phức.”
Hứa Bình Thu lắc đầu: “ Phiền phức lớn nhất không phải là ông ta.”